Chương 1069: Một đường rèn luyện (2)
Nhìn dáng vẻ dữ tợn của nó dường như muốn cắn Pháp chu này thành hai đoạn.
Nhưng khi thấy nó xuất hiện, bên trong Pháp chu lại vang lên tiếng reo hò:
- Có thịt Tuyết Ngạc để ăn...
Thời điểm chưa nói xong liền thấy một luồng thanh ảnh bay ra từ trong Pháp chu...
Phương Nguyên tay cầm trường kiếm màu xanh, quần áo đơn bạc, phi thân đánh ra, kiếm quang trong tay khuếch tán, nhưng ngoài dự liệu là toàn thân Tuyết Ngạc mọc đầy băng giáp không thể chém xuyên qua, Phương Nguyên vừa thấy nó muốn cắn pháp chu liền nhăn mày, đổi kiếm chém tới, một thân kiếm ý vỡ nát đánh bay thân thể khổng lồ của Tuyết Ngạc ra hơn trăm trượng.
- Rắc...
Tuyết Ngạc cắn trật liền giận dữ, hai mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm về phía Phương Nguyên, điên cuồng lao tới.
Mà mặt Phương Nguyên không chút biểu tình, cầm trường kiếm trong tay xông thẳng về phía Tuyết Ngạc.
Lúc này hắn không hề thi triển thần thông, thậm chí phong ấn cả một thân pháp lực, chỉ dựa vào kiếm ý bản thân cùng kiếm khí ngăn cản địch. Bây giờ đón nhận một hung thú sinh trưởng bên trong Tuyết Nguyên ngập trời như vậy, có thể nói hung hiểm vạn phần, nhưng hắn lại không nói một lời, cho dù nhiều lần gặp nạn, ánh mắt vẫn không hề nháy, nếu nhìn kỹ có thể thấy trong mắt hắn mơ hồ ẩn chứa chút tàn nhẫn.
- Ta vẫn nghĩ mình rèn luyện mấy năm trên Tuyết Nguyên rất vất vả, nhưng Phương Nguyên sư huynh lúc này mới thật sự gọi là rèn luyện...
Lúc này pháp chu đã thừa cơ đi xa, ở bên ngoài trăm trượng, Kim Hàn Tuyết ôm mèo trắng trong ngực yên lặng nhìn, trong mắt mang theo sự ngưỡng mộ khó có thể xoá nhoà, cũng có thể nói, bây giờ chính nàng cũng không rõ đây là sự ngưỡng mộ hay là cái gì.
- Ai nha, Tuyết tiên tử đừng tự ti, tu vi của hắn là gì, của ngươi là gì?
Trên mặt Nghiêm lão ma kế bên nở nụ cười, sắm vai lão gia gia thâm tình, khuyên nàng:
- Ngươi có tu vi Trúc Cơ vượt qua Vu Tuyết Sơn, bây giờ lại sinh ra Ngũ Hành Đạo Cơ cho bản thân, dung nhập một sợi hàn khí thiên địa, nếu tiếp tục rèn luyện, nói không chừng thật sự có thể sáng tạo kỳ tích, mà kiếm đạo của công tử không yếu, đối mặt Tuyết Ngạc này cũng không xem là vấn đề lớn...
- Meo...
Bạch Miêu uể oải kêu một tiếng, dường như đang phụ họa cho hắn.
Ngược lại Kim Hàn Tuyết có chút tức giận yên lặng nhìn Nghiêm lão ma.
Ầm ầm!
Phương Nguyên triền đấu với Tuyết Ngạc trong thời gian uống cạn một chung trà, rốt cục tìm được vỏ bọc của nó, ngưng tụ ra kiếm ý, hung hăng đâm về phía dưới cổ ba tấc, xoắn nát thú đan của nó. Chỉ thấy Tuyết Ngạc vô cùng tức giận, thân thể to lớn chậm rãi ngã xuống đất, tạo ra vụn băng vô biên, bên trong pháp chu vang lên tiếng reo hò, Phi Quỷ Nhi nhanh chóng nhảy ra ngoài cắt đi phần thịt mập nhất trên thân Tuyết Ngạc.
Mà Phương Nguyên lại chậm rãi thu kiếm, nhíu mày nửa ngày, trong lòng suy nghĩ:
- Tuyết Thú ở đạo tuyết tuyết thứ tư mạnh hơn đạo tuyết tuyến thứ ba, nhưng vẫn không đủ, áp lực đối với ta không lớn, hy vọng Tuyết Thú phía sau sẽ không khiến ta thất vọng!
Tuy nhiên lúc ở Vu Tuyết Sơn hắn đã rèn luyện thất bại, phát hiện không thể ngưng luyện ra thêm nhiều kiếm ý, nhưng vẫn không muốn từ bỏ ma luyện.
Dù sao trong lòng hắn, suy nghĩ khổ công mới có may mắn đã ăn sâu trong đầu.
Bởi vậy sau khi tiến vào Tuyết Nguyên, hắn chưa từng quên ma luyện bản thân, cho dù không thể tạo ra kiếm ý cũng phải khiến kiếm đạo càng thêm thuần thục!
Dù sao hắn cũng tự kiểm điểm bản thân, công phu của hắn trên kiếm đạo mấy năm qua xác thực không đủ lớn mạnh.
Có lẽ không thể ngưng luyện Kiếm Tâm chính là do công phu mình không đủ!
.....
...
Tuyết Ngạc bị giết, thịt khoẻ béo nhất trên thân bị Phi Quỷ Nhi cắt đi, buổi tối tự nhiên sẽ trở thành đồ nhắm của ba ma đầu bọn hắn cùng mèo trắng, mà thân thể tàn phế của Tuyết Ngạc lại trực tiếp chìm vào trong hồ băng, nhanh chóng bị băng tuyết bao phủ. Pháp chu lại tiếp tục chạy về trước, tiếp tục đi theo con đường ma luyện của Phương Nguyên, gió tuyết trong thiên địa tăng lên, gào thét không ngừng, che dấu mọi dấu vết...
Nhưng không biết đã trải qua bao lâu, đột nhiên bên trên tuyết hồ vang lên tiếng gầm giận dữ, chỉ thấy một Hắc Vượn thân hình to lớn phóng qua hai đỉnh núi, nhảy tới nơi này, mà trên đầu vai Hắc Vượn này lại có một nữ tử xinh đẹp đang ngồi, đằng sau lại có hai ba vị nam tử mặc Hắc Bào đi theo, đi đứng vô cùng nhẹ nhàng, lặng lẽ không dấu vết đi qua trong đống tuyết.
Bọn họ đi tới trước hồ tuyết, Hắc Vượn hít hà giống như có chút phẫn nộ, rít lên một tiếng, đầu quyền hung hăng nện trên mặt đất.
Soạt...
Nước tuyết hồ bị đánh cao mấy chục trượng, một thân thể Tuyết Ngạc trắng bệch hiện ra trên mặt nước.
Nhìn thấy Tuyết Ngạc đã chết đi, thịt bị hỏng, mà thịt ngon lại bị lấy đi, chỉ còn xót lại một ít thi thể thưa thớt khiến Hắc Vượn càng thêm phẫn nộ, nhấc hai tay đánh về lồng ngực, giận dữ phát tiết bất mãn của mình.
Nữ tử trên vai Hắc Vượn cũng nhíu mày, có chút giận dữ nói:
- Rốt cục là kẻ mù nào thế, dám chém giết hết Tuyết thú chung quanh đây, Vượn tổ tông thích nhất là đồ ăn sống, mấy thứ vụn vặt còn thừa này sao có thể ăn?
Những người bên cạnh nhăn mày, giọng lạnh lùng nói:
- Nhìn thử là ai, có tạo thành uy hiếp với chúng ta hay không...
Nói xong liền có mấy người vọt tới bên cạnh Tuyết Ngạc, nhanh chóng tạo thành một vòng tròn, thi triển đủ loại thần thông.