Chương 1070: Chuyện lớn của gia tộc (1)
Hư không xung quanh dần biến hoá, nhanh chóng xua tan khí thế còn sót lại bên trong, giống như thời gian quay lại, mơ hồ tạo thành một tàn ảnh đấu với Tuyết Ngạc, tuy không rõ ràng nhưng vẫn có thể thấy được thân hình của đối phương, sau khi mấy người kia nhìn qua, tâm thần hơi thả lỏng, thấp giọng nói:
- Có lẽ ngẫu nhiên chỉ là đi ngang qua, sẽ không tạo ra uy hiếp với chúng ta...
Mấy người khác nghe xong chuẩn bị rời đi, lúc này nữ tử trên vai Hắc Vượn bỗng nhiên kinh hãi.
Nàng chăm chú đánh giá tàn ảnh, nửa ngày sau mới điềm tĩnh nói:
- Ta biết người này...
Khí hậu trên Tuyết Nguyên khắc nghiệt, ngược lại sinh ra một nhóm Tuyết Thú, thật sự khó có thể tưởng tượng chúng nó sao có thể sinh trưởng trong gió tuyết rét lạnh thế này, nhưng bên trong gió tuyết mênh mông lại sinh ra những Tuyết Thú cường đại.
Từ bên ngoài Tuyết Nguyên, càng vào trong, số lượng Tuyết Thú càng nhỏ, nhưng tương ứng thực lực lại cường đại hơn, từ sau đạo tuyết tuyến thứ tư này đã xuất hiện một số hung thú đỉnh phong, mỗi một con đều có thể đấu với cường giả Kim Đan, mà nghe nói bên trong Tuyết Nguyên còn có hung thú đáng sợ hơn, có thể nuốt sống Nguyên Anh.
Đương nhiên, những Tuyết Thú này là tồn tại kinh khủng trong gió tuyết đối với người tu hành thông thường, nhưng lại chỉ như vật luyện kiếm đối với Phương Nguyên.
Một đường tiến thẳng về sâu trong Tuyết Nguyên, gặp phải Tuyết thú càng ngày càng đang sợ, nhưng Phương Nguyên vẫn không khai mở phong ấn thần thông của mình, bất luận gặp hung hiểm gì cũng luôn dùng kiếm đạo ngăn địch, chém giết Tuyết Thú.
Bây giờ trong lòng hắn như đang có lửa đốt, cũng có loại tư thế không thèm quan tâm tới.
Tuy nhiên, hiện tại hắn đã xác định lần ma luyện này, tác dụng giúp kiếm ý nâng cao không nhiều, nhưng vẫn liều mạng tu luyện, dù không thể khiến kiếm ý tăng lên nhưng lại lĩnh ngộ thêm mấy phần đối với kiếm đạo, khiến bản thân ngưng tụ ra mấy phần kiếm khí cũng tốt...
Mà trong quá trình này hắn vẫn luôn hồi tưởng lại quá trình tu luyện kiếm ý của mình.
Lúc trước khi hắn rời khỏi Thanh Dương Tông, cả đường bị người đuổi giết, nhưng lại được đệ tử Thanh Dương, trong đó còn bao gồm Chu tiên sinh, sư phụ của hắn, liều mình bảo trợ, nhất thời khiến trái tim xúc động, cuối cùng lúc tử chiến với Cam Long Kiếm Sinh, trong lúc vô tình đạt được kiếm ý, bây giờ hắn có cảm giác, chỉ cần mình xúc động sẽ khiến kiếm ý được nâng cao thêm.
Dạng xúc động như thế vốn chính là trong lúc vô tình cảm nhận được.
Bây giờ cố gắng suy nghĩ sợ là không có tác dụng gì...
Vậy thì thôi!
Con đường nếu gian nan, vậy cứ đi từng bước là được!
Đương nhiên, hắn đi từng bước như vậy sẽ khiến hung thú trên Tuyết Nguyên gặp tai vạ.
Lúc đi qua đạo tuyết tuyến thứ tư đã gặp một đám Tuyết Lang, mỗi một con đều là hung thú thực lực cấp thấp, nhưng lại mạnh ở số lượng, khoảng chừng trên trăm con, do một con Tuyết Lang Vương thực lực trung giai dẫn đầu, khuấy động gió tuyết, vây quanh Pháp chu.
Phương Nguyên một mình cầm kiếm xông vào trong bầy Tuyết Lang, chém giết mấy chục con, sau đó nhìn chằm chằm Tuyết Lang Vương.
Tuyết Lang Vương bị ánh mắt hắn hù dọa, chậm rãi mang theo Tuyết Lang còn lại lui vào trong gió tuyết.
Thời điểm tới giữa đạo tuyết tuyến thứ tư lại gặp một đám Tuyết Giáp Trùng, đây là một loại tồn tại đáng sợ hơn so với Tuyết Thú bình thường, không nuốt người khác thành xương trắng nhất định sẽ không bỏ qua. Phương Nguyên một mình cầm kiếm ngăn ở trước pháp chu, chém giết trong bảy tám canh giờ, thi thể Tuyết Giáp Trùng chất thành một ngọn núi lớn trước pháp chu, mà bản thân cũng trở thành huyết hồ lô, cả người tràn ngập vết máu.
Cuối cùng Phương Nguyên vẫn liều mạng tìm được vị trí trùng mẹ, một kiếm tiêu diệt.
Sau đó thời điểm trong đạo tuyết tuyến thứ tư lại gặp phải một con Tuyết Hùng.
Sau khi Tuyết Hùng thấy bộ dạng không cần mạng của Phương Nguyên liền mang theo con bỏ chạy!
...
...
Mà thời điểm Phương Nguyên chậm rãi đi trên đường, một đường chém giết Tuyết Thú ma luyện bản thân, bên trong một cốc tuyết cách hắn không tới ba trăm trượng, lại có một đám người đang thấp giọng nghị luận. Bên trong cốc tuyết có ba bốn chiếc pháp chu toàn thân trắng như tuyết, phía trên vẽ pháp ấn khắc nghiệt, bảo đảm bảo vệ kĩ càng, không ngại gió tuyết, có thể thấy được vật trên pháp chu vô cùng quan trọng.
Mà bên cạnh pháp chu lại có hơn mười người tu hành mặc áo khoác màu tuyết, cùng một con Hung Vượn hắc sắc toàn thân mọc đầy lông đen như cương châm, thân hình to lớn, lúc này đang vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm bảo kính.
Bảo kính này đang xoay tròn trên không trung, trong kính có một vệt sáng yếu ớt bay ra, mờ nhạt quét qua chung quanh, mà trong quá trình này, cảnh sắc trong kính đang không ngừng biến hoá, dường như đang dựa vào bảo bối này tìm kiếm gì đó.
- Không thể mạnh hơn sao?
Nữ tử mặc áo khoác trắng ngồi trên vai Hắc Vượn, chờ nửa ngày không thấy liền thúc giục nói.
- Tuy Thiên Lý Lưu Quang Kính này có thể dùng để tìm người, nhưng không thể kích phát quá nhanh. Nếu như người kia thật sự là người đứng đầu Lục đạo, như vậy thần thức nhất định mạnh mẽ, nếu ánh sáng kính quá mạnh, lúc chiếu tới hắn sẽ bị hắn phát hiện...
Bên cạnh có người thấp giọng giải thích, vừa nói vừa nhìn nữ tử mặc áo choàng trắng này.
Nữ tử kia không nói gì thêm, nhưng thái độ vẫn không thay đổi.
Sau đó người điều khiển kính cũng chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm.