Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1071 - Chương 1071: Chuyện Lớn Của Gia Tộc (2)

Chương 1071: Chuyện lớn của gia tộc (2)
- Rào...

Qua nửa ngày đột nhiên trên mặt kính run rẩy, lộ ra một khuôn mặt.

Chỉ thấy bên trong là một người mặc áo bào xanh, lúc này đang một người một kiếm ác chiến với ba con Tuyết Mãng dài hơn mười trượng, thô to như ma bàn, kiếm quang sắc bén, gió tuyết tung bay, vô cùng hung mãng, vậy mà lại không hề rơi vào thế hạ phong.

- Đang ở phía bắc, bên ngoài hai trăm dặm...

Thần sắc người điều khiển kính cứng lại, nhìn nữ tử trên vai Hắc Vượn:

- Uyển Nhi tiểu thư, là hắn sao?

- Đúng!

Nữ tử ngồi trên vai Hắc Vượn chăm chú đánh giá bóng người trong gương đồng, trong ánh mắt bắn ra hai luồng hận ý, một lát sau lại điềm tĩnh nói:

- Đúng là người này, là một kẻ tiểu nhân hèn hạ. Lúc trước, khi Lão Thái Công tự mình tới Lang Gia Các cầu một cơ hội có truyền thừa tiên pháp cho ta, bỏ ra vô số đại giới, cuối cùng lại bị hắn chiếm mất, làm hại ta bị Lão Thái Công răn dạy, nói ta không tốt, còn trục xuất ta tới trên Tuyết Nguyên rèn luyện... ta có hoá thành tro cũng sẽ không quên hắn!

- Quả nhiên chính là người đứng đầu Lục đạo đã phá hoại cơ hội của tiểu thư bốn năm trước!

Đám tu sĩ xung quanh liếc nhau, trầm giọng nói:

- Tiểu thư không cần oán giận, lần này người gây ra phiền toái chính là hắn, là hắn khiến hàng ngàn tu sĩ Tuyết Châu tiến vào Tuyết Nguyên, khiến nơi này nhiều người phúc tạp, cũng hại chúng ta phải chờ ở đây. Bây giờ chỉ sợ Tẩy Kiếm Trì rất muốn lấy mạng hắn, chỉ cần chúng ta thông báo cho Tẩy Kiếm Trì, nhất định sẽ có người tới tìm hắn...

- Thông báo cho Tẩy Kiếm Trì sao?

Nữ tử trên vai Hắc Vượn bực tức nói:

- Chờ người Tẩy Kiếm Trì chạy tới không biết hắn đã đi tới đâu, Tuyết Nguyên mênh mông như vậy, biết đi đâu để tìm hắn? Vẫn nên thừa dịp lúc hắn chưa phát hiện ra chúng ta, giữ chân hắn trên Tuyết Nguyên rồi nói tiếp...

- Tuyệt đối không được...

Tu sĩ xung quanh kinh hãi, vội vàng khuyên nhủ:

- Uyển Nhi tiểu thư đừng nên xúc động, chúng ta tuân theo mệnh lệnh gia tộc tới Tuyết Nguyên làm chuyện liên quan với vận mệnh gia tộc, tuyệt đối không được bại lộ hành tung. Bây giờ trên Tuyết Nguyên đều là người, chúng ta cũng vì lo lắng bị phát hiện mới phải co đầu rút cổ trong cốc tuyết này, chờ Tẩy Kiếm Trì tạo ra một con đường an toàn lại tiếp tục lên đường. Bây giờ Tẩy Kiếm Trì còn chưa truyền tin tức tới, làm sao có thể tạo ra chuyện bạo loạn vào thời điểm then chốt này?

Nói tới đây, trên mặt đám tu sĩ đều lộ ra vẻ lo lắng tới cùng cực.

Nhanh chóng nói:

- Đúng vậy, tiểu thư, hiện giờ chúng ta vẫn nên trông giữ những thứ này, chờ tín hiệu tốt của Tẩy Kiếm Trì!

- Đúng đúng đúng, dù thế nào ân oán cá nhân cũng không thể sánh được với đại sự quan trọng của gia tộc.

Nghe mọi người xung quanh khuyên can, vẻ mặt nữ tử khẽ đổi, dường như có chút không vui, nhưng một lúc sau liền khôi phục như thường, trên mặt lộ ra thần sắc ôn thuần nhu thuận, cười nói với mọi người xung quanh:

- Các vị tiền bối thật coi thường ta quá, ta cũng không phải người không hiểu chuyện, sao có thể vì một chuyện nhỏ mà làm hỏng đại kế của gia tộc?

Nghe lời này, mấy tu sĩ kia đều nhẹ nhàng thở ra, nhưng Uyển Nhi tiểu thư lại thấp giọng cười một tiếng, nói:

- Các ngươi lo lắng bại lộ hành tung cũng đúng, nhưng ta là muốn mượn tay người khác lấy tính mạng hắn, cần gì phải lộ diện?

Vừa nói xong, trong mắt lại hiện ra chút khoái ý, thở dài:

- Thật sự là ông trời đã cho ta cơ hội, lại gặp hắn trên Tuyết Nguyên này, nếu đổi lại nơi khác, ta thật sự không thể làm gì hắn, nhưng lúc này dù gì ta cũng có Vượn Tổ Tông bên người...

Mấy tu sĩ khác nghe nói đều mang ánh mắt lo lắng, muốn mở miệng khuyên can.

Nhưng Uyển Nhi tiểu thư lại lạnh lùng khoát tay chặn ngang, nói:

- Các ngươi yên tâm, hắn sẽ không biết mình chết như thế nào!

Giải thích xong lại nhìn về phía Hung Vượn, làm nũng nói:

- Vượn Tổ Tông, lần này ngươi không giúp ta sao?

- Hống...

Hung Vượn đấm lồng ngực, biểu thị có chết cũng không từ.

Uyển Nhi tiểu thư lập tức cười vui vẻ...

- Xuỳ...

Phương Nguyên thi triển kiếm đạo, khó khăn lắm mới giết được hai Tuyết Mãng, mà bản thân cũng bị thương tổn, nhưng vẫn không dám thả lỏng, giữ vững tinh thần đối mặt với Tuyết Mãng cuối cùng. Lúc này hai bên thực lực kẻ tám lạng người nửa cân, Tuyết Mãng bị thương không nhẹ, mà Phương Nguyên cũng sức cùng lực kiệt, nhân lúc không có người trợ giúp, vòng quanh Vu Tuyết Sơn, muốn xuất ra một kích trí mạng.

- Bá...

Sau khi hai bên tìm được cơ hội liền ráng sức đánh ra.

Thân thể Tuyết Mãng quấn lại, cuốn chặt Phương Nguyên, miệng rắn há lớn phun ra sương độc về phía Phương Nguyên, nhưng Phương Nguyên cũng nhanh chóng vung trường kiếm, phát ra kiếm khí đánh tan màn sương độc kia, sau đó chém về chỗ bảy tấc của Tuyết Mãng.

- Một trận chiến này vẫn là thắng hiểm, nhưng về sau phải khuyên hắn một chút, không thể trực tiếp chém giết như vậy!

Trên pháp chu, Nghiêm lão ma mặt mũi hiền lành thở dài:

- Tuyết Thú bên trong quá cường hãn, không phải thứ hắn có thể dùng kiếm đạo đối phó.

Vài người khác cũng gật đầu biểu lộ sự đồng ý.

Sức mạnh của Phương Nguyên vẫn không giảm bớt sau khi vượt qua đạo tuyết tuyến thứ ba, nhưng bây giờ đã tới lúc.

Dọc theo con đường này đều là Tuyết Thú gặp xui, nhưng nếu hắn cứ tiếp tục chém giết như thế, người gặp xui xẻo chính là hắn.
Bình Luận (0)
Comment