Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1072 - Chương 1072: Đồ Vô Liêm Sỉ (1)

Chương 1072: Đồ vô liêm sỉ (1)
- Soạt...

Chỉ là khi mọi người không ngờ, ngay lúc Phương Nguyên khó khăn lắm mới đánh một kiếm chém giết Tuyết Mãng, đột nhiên có một luồng sức mạnh vô hình đánh tới từ phía chân trời, trong nháy mắt đất tuyết xung quanh đột nhiên thay đổi, một đàn ong độc trắng như tuyết điên cuồng chui ra từ trong đống tuyết, vểnh đuôi ong giống như lợi kiếm, điên cuồng vọt về phía Phương Nguyên.

Cùng lúc đó xung quanh tràn ngập bông tuyết, lại có thêm một đám Tuyết Lang từ xa đánh về phía pháp chu.

Trên đỉnh đầu lại có sương mù gió tuyết đọng lại, là một Cự Ưng vô cùng lớn bay tới, tấn công về phía Phương Nguyên.

Một màn này đột nhiên xuất hiện khiến mấy người trong pháp chu không kịp phản ứng.

Nghiêm lão ma sửng sốt nửa ngày, kêu một tiếng:

- Không xong rồi, báo ứng tới rồi...

Một đám Tuyết Thú này xuất hiện quá mức dọa người, bọn họ vẫn chưa thể hoàn hồn.

Phía sau đạo tuyết tuyến thứ tư, số lượng Tuyết Thú vốn không có nhiều như vậy, bình thường Phương Nguyên điều khiển Pháp chu đi lại trong Tuyết Nguyên mênh mông này nửa ngày mới gặp được mấy con, không ai ngờ lại có nhiều Tuyết Thú cùng lúc xuất hiện như vậy. Mà mấu chốt chính là, thời khắc hắn sức cùng lực kiệt sau khi chém chết ba Tuyết Mãng, gặp phải cảnh này tất nhiên sẽ càng thêm nguy hiểm.

- Vù vù...

Một đám ong độc vừa nhìn không đáng chú ý lại phóng tới cực nhanh, đuôi ong nhọn phát ra một vòng hồng sắc quỷ dị, hung hăng đốt về phía lưng Phương Nguyên, mà vào lúc này nửa người của Phương Nguyên vẫn bị Tuyết Mãng vòng quanh, không thể trốn thoát.

Loại ong độc này nhìn qua đã biết cực kỳ lợi hại, giờ khắc này đầu Phương Nguyên có chút tê dại!

Dù sao thì... ong độc không lợi hại sao có thể sinh trưởng bên trong băng tuyết ngập trời?

- Bạch!

Trong lúc cấp thiết Phương Nguyên không kịp phá giải phong ấn thần thông, ở giữa nguy cơ sinh tử mãnh liệt, trái tim của hắn khẽ nhúc nhích, kiếm ý vốn đã kiệt sức đột nhiên xuất hiện vạch một vòng quanh người, mấy chục ong tuyết xuất hiện trước mặt chợt hoá thành bột mịn, sau đó cả người hắn nhanh chóng thoát ra khỏi Tuyết Mãng, bay người ra hơn mười trượng, đưa ngang kiếm cản lại trước ngực.

Đến lúc này hắn đột nhiên ngẩn người:

- Vừa rồi dường như kiếm ý của ta có đột phá?

Nhưng lúc này cũng chỉ kịp loé lên một ý nghĩ như thế.

Chỉ thấy Tuyết Mãng vừa rồi chiến đấu với hắn nửa ngày đã bị số ong tuyết còn lại đốt, trên thân thể lập tức xuất hiện một tầng hắc khí, sau đó da rắn nhanh chóng bong ra từng mãng, độc tính kia quá mạnh, thật khó có thể tưởng tượng nếu hắn bị đốt sẽ như thế nào?

Nhưng vào lúc này, cuồng phong gào thét trên đỉnh đầu, một con Tuyết Ưng lao nhanh từ trên trời xuống!

Trong lòng Phương Nguyên giật mình không nhỏ.

Hắn muốn triệu hoán con cóc nuốt chửng mình vào, nhưng trong lòng lại hơi do dự, chỉ thấy một đám Tuyết Lang đã vây quanh pháp chu, mà mặt đất lại bị rạn nứt, bên dưới có mấy trăm con chuột trắng lớn nhỏ chui ra, giống như tuyết cầu nhấp nhô tản ra bốn phía, lộ ra móng vuốt sắc bén, vô cùng hung tàn...

- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt Phương Nguyên trầm xuống, trong lòng xuất hiện một ý niệm, muốn phá vỡ phong ấn bản thân.

Nhưng lúc này, ba vị ma đầu cùng Kim Hàn Tuyết trên pháp chu kinh hoàng thất thố, cũng bị tình cảnh này dọa sợ. Ba vị ma đầu nhanh chóng chạy vào trong pháp chu, nhưng Kim Hàn Tuyết lại vội vã nhảy xuống pháp chu muốn tới giúp đỡ Phương Nguyên, khi nàng vừa nhảy xuống liền bị gió tanh đập vào mặt, lại là ba con Tuyết Lang nhanh chóng lao tới.

Dựa vào tu vi của nàng, xuất hiện trong đạo tuyết tuyến thứ tư đã có chút khó có thể chịu đựng, lại bị ba con Tuyết Lang có tu vi ngang với hung thú cấp thấp đánh tới, không hề có lực chống đỡ, chỉ có thể trơ mắt nhìn mạng bị mất dưới mõm sói.

May mắn là trong ngực nàng vẫn còn ôm mèo trắng kia.

Sau khi nhận ra xung quanh khác lạ, hai tai mèo trắng cũng dựng lên.

Tâm tình của nó dường như có chút không vui, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn về giữa hư không, nơi đó có một loại khí thế con người không thể cảm nhận, nhưng bọn nó lại có thể cảm nhận rõ ràng, mà khí thế này là một tồn tại khó có thể chấp nhận đối với nó...

- Meo...

Nó thò đầu ra từ trong ngực Kim Hàn Tuyết, thấp giọng kêu một tiếng.

Tiếng kêu này cực nhỏ, ẩn trong gió tuyết lại như không thể nghe thấy.

Thế nhưng theo tiếng kêu này, Tuyết Thú xung quanh đột nhiên sửng sốt, giống như có một cảm giác tỉnh lại sau cơn mộng, sau đó từng con một kinh ngạc nhìn thoáng qua nhau, đột nhiên trong mắt cùng dâng lên một loại cảm giác sợ hãi cùng kiêng kị, trong miệng liên tục gào thét, vô cùng hung ác, nhưng dưới chân lại chậm rãi lui lại, một lúc sau nhanh chóng chạy trốn.

- Rầm rầm...

Tuyết Ưng trên đầu vỗ cánh bay đi.

Những con chuột chạy khắp mặt đất lại chui vào trong khe.

Tuyết Lang vây quanh pháp chu cũng ngơ ngác nhìn mèo trắng, sau đó kẹp chặt đuôi chạy mất.

Một đám Ong Tuyết lại quấn mình trong cuồng phong, nhanh chóng biến mất không thấy tung tích...

...

...

Đến nhanh mà đi cũng nhanh!

Trong chốc lát xung quanh chỉ còn lại một mảnh trắng xoá cùng ba con Tuyết Mãng chết thê thảm.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Mãi tới khi xung quanh trở lại yên tĩnh, ba ma đầu kia mới chậm rãi thò đầu từ trong pháp chu ra, ánh mắt kinh ngạc nhìn khắp nơi, nếu không phải Tuyết Mãng bị chết bởi nọc ong, bọn họ còn tưởng chuyện vừa rồi là ảo giác...
Bình Luận (0)
Comment