Chương 1073: Đồ vô liêm sỉ (2)
- Vì sao những Tuyết Thú này lại cùng xuất hiện vây đánh ta?
Phương Nguyên cũng thở dài một hơi, đi tới trước người Kim Hàn Tuyết, nhấc tay vịn chặt, ánh mắt lại nhìn về phía ngực nàng.
- Meo...
Mèo trắng kia nhẹ nhàng kêu một tiếng, thần sắc như có chút khinh thường.
- Những Tuyết Thú này giống như bị người khác gọi tới...
Lúc này Bách Tri Tẩu trên pháp chu bị hù tới mặt mũi trắng bệch run giọng nói:
- Hành tung chúng ta bí ẩn như thế, vì sao vẫn bị người khác phát hiện, chẳng lẽ... chẳng lẽ Tẩy Kiếm Trì đã phát hiện ra chúng ta, sau đó đuổi tới?
Phương Nguyên lắc đầu nói:
- Tẩy Kiếm Trì chỉ dùng kiếm giết người, sẽ không dùng loại thủ đoạn này!
Vừa nói chuyện hắn vừa nhìn về phía Bạch Miêu.
Bạch Miêu uể oải lắc lắc đầu, cái đuôi thật dài nhẹ nhàng nhấc lên chỉ về một hướng.
- Ta đã biết!
Sắc mặt Phương Nguyên trầm xuống, quay đầu quát khẽ ba ma đầu kia:
- Các ngươi đi theo ta!
Ba ma đầu kia lắp bắp, thật sự không dám cự tuyệt, nhanh chóng nhảy xuống khỏi pháp chu.
Sau đó Phương Nguyên thở dài một hơi, tràn ngập sát khí nhảy vào giữa không trung, vọt về phía mèo trắng chỉ.
...
...
Mà trước đó, trong cốc tuyết bên ngoài ba trăm dặm, Uyển Nhi tiểu thư đang thuyết phục Hung Vượn giúp nàng báo thù, thấy đám tu sĩ xung quanh đều mang bộ dạng lo lắng, nặng nề liền cười lạnh nói:
- Ta đã nói sẽ làm việc cẩn thận, các ngươi cần gì phải sợ ha ha, nếu đổi lại nơi khác chỉ sợ ngay cả Vượn Tổ Tông cũng không thể đối phó hắn, nhưng hắn lại chết chắc khi ở trên Tuyết Nguyên này.
Thời điểm nàng nói chuyện, Hắc Vượn kia đã đứng thẳng lên, liên tục đấm vào trên ngực mình mấy lần, nặng nề gầm nhẹ.
Bên trong tiếng rống này tràn ngập uy nghiêm khiến gió tuyết xung quanh trở nên vô cùng hỗn loạn.
Mà sau khi nó rống một tiếng, xung quanh sơn cốc này đột nhiên vang lên thanh âm vỡ nát, có rất nhiều Tuyết Trùng đang ngủ đông ẩn nấp sâu trong lòng đất đều chui ra từ sâu trong lòng đất, đang chạy tại chỗ.
- Đây là...
Sắc mặt một đám tu sĩ kinh hãi, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lại.
Uyển Nhi tiểu thư thấp giọng cười nói:
- Các ngươi nghĩ Lão Thái Công để Hắc Vượn đuổi tới trên Tuyết Nguyên này là có ý gì. Có Vượn Tổ Tông ở đây, có hơn phân nửa hung thú bên trên Tuyết Nguyên sẽ không tạo thành uy hiếp với chúng ta, thậm chí trong lúc mấu chốt có thể hỗ trợ, chúng ta không cần lộ diện đối phó với tên đứng đầu Lục đạo kia, chỉ cần những Tuyết Thú này là đủ...
- Đây là... uy của Thú Vương sao?
Mấy tu sĩ kia không nói được là vui hay sợ, ánh mắt nhìn Hung Vượn lại càng thêm kính sợ mấy phần.
Uyển Nhi tiểu thư nhẹ gật đầu, có chút đắc ý nói:
- Phàm là Thần Thú đều là Thú Vương, một ý niệm phát ra có thể dọa sợ tất cả hung thú cùng yêu thú, có thể khiến chúng nó làm bất cứ chuyện gì. Nhưng lúc này Vượn Tổ Tông mới lột xác thành Thần Thú không lâu, uy của Thú Vương vẫn chưa được tạo thành hoàn toàn. Bây giờ trong ba ngày cũng chỉ có thể xuất động một lần như thế mà thôi, nhưng cho dù chỉ một lần cũng đã đủ...
Sau khi nàng đắc ý giải thích xong liền quay đầu đi, muốn nhìn thảm trạng Phương Nguyên bị Tuyết Thú phân thây trong gương, chợt lúc đó xuất hiện điều bất ổn, hai chân Hắc Vượn đứng thẳng, lạnh lùng nhìn phương xa, rõ ràng chính là đang ngưng thần khởi động uy Thú Vương, nhưng cái này kéo dài chưa tới thời gian uống cạn một chung trà đã run lên, giống như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Cũng trong nháy mắt đó, những Tuyết Trùng đang mê mang trong Cốc tuyết bỗng nhiên nhanh chóng chui vào lòng đất.
- Vượn Tổ Tông, đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Uyển Nhi tiểu thư giật mình, vội vàng hỏi.
Hắc Vượn kia có chút hoảng sợ nhìn về phía bắc, đầu to lắc lắc, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước.
Chỉ thấy lông đen như cương châm toàn thân nó đều nằm xẹp xuống.
Cùng lúc đó ánh mắt Uyển Nhi tiểu thư vội vàng quét qua gương đồng, sau đó liền thấy bóng dáng Phương Nguyên đằng đằng sát khí xuất hiện phía trên, nhanh chóng lướt đi trong hư không, mà cái bóng này chỉ thoáng qua, dường như vừa rồi hắn thu lại thần thức khiến thân ảnh bị gương đồng bắt giữ, hiện giờ thần thức được phá vỡ, thân hình liền biến mất.
Vừa nhìn đã thấy được hắn đang tiến về phía cốc tuyết bên này.
Vẻ mặt kinh hãi thốt lên:
- Sao hắn có thể sống sót... làm sao hắn phát hiện được nơi ẩn thân của chúng ta?
Hắc Vượn bên cạnh gầm nhẹ một tiếng, cũng có thể nhìn ra nó vô cùng hoảng sợ.
- Vượn Tổ Tông, ngươi... ngươi có thể chém chết người này không?
Uyển Nhi tiểu thư lại nghĩ tới một chuyện, nhanh chóng hỏi Hắc Vượn.
Hắc Vượn nhớ tới Phương Nguyên, vốn dĩ muốn gật đầu, nhưng sau khi nhớ lại màn kia khiến từ sâu trong lòng nó xuất hiện cảm giác kinh ngạc cùng hung uy khó hiểu, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, vẻ mặt hoảng sợ lắc đầu, bộ dạng nôn nóng bất an.
- Uyển Nhi tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?
Mấy vị tu sĩ xung quanh đều sợ hãi, vội vàng hỏi nữ tử.
Uyển Nhi tiểu thư cúi đầu suy nghĩ nửa ngày... trên thực tế chỉ trong một hơi thở, nhìn nét mặt của nàng giống như trải qua suy nghĩ phức tạp và rắc rối, lúc ngẩng đầu lên sắc mặt nàng tràn ngập áy náy, thậm chí trong hốc mắt còn có hơi nước, đôi mắt đỏ lên, run giọng mở miệng nói với người tu hành thận trọng kia:
- Chú Kiều, là ta không đúng, ta... nên nghe ngươi!