Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1074 - Chương 1074: Không Rõ Lai Lịch (1)

Chương 1074: Không rõ lai lịch (1)
Người tu hành thận trọng kia ngây người:

- Rốt cuộc là thế nào...

Uyển Nhi tiểu thư dụi mắt, cắn răng nói:

- Nhưng các ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ mời thúc công tới báo thù giúp các ngươi!

Mấy vị tu hành xung quanh trợn tròn mắt, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện vẻ hoảng sợ.

Mà vào lúc này Uyển Nhi tiểu thư đã phi thân nhảy trên vai Hắc Vượn, lại quay đầu nhìn những người tu hành này một cái, âm thầm hít sâu một tiếng, Hắc Vượn liền gầm nhẹ, nhảy lên mấy chục trượng, biến mất trong gió tuyết.

Bên trong cốc tuyết chỉ còn lại một đám người tu hành hai mặt nhìn nhau.

Qua hồi lâu mới có người thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ và tức giận, thấp giọng mắng:

- Đồ vô liêm sỉ!

- Các ngươi là ai?

- Tại sao các ngươi lại hại ta?

- Nếu không dừng tay ta sẽ không lưu tình...

Phương Nguyên phi thân tiến về trước, thần thức quét chung quanh, rất nhanh liền phát hiện bên trong cốc tuyết bí ẩn trên Tuyết Nguyên này, cùng những người núp trong cốc trông giữ ba pháp chu màu trắng. Nguyên nhân rất đơn giản, phương hướng mèo trắng chỉ rất chính xác, mà Phương Nguyên lại có bản lĩnh thật sự trong việc nghiên cứu đường. Nhưng người này bao phủ một đại trận che giấu bên trong cốc tuyết, tuy có thể giấu người khác nhưng lại không thể giấu được Phương Nguyên, đại trận này ngược lại khiến hắn càng thêm nhanh chóng tìm được bọn họ.

Sau khi tới trong cốc tuyết hắn chỉ nói ba câu này.

Thời điểm hắn nói câu đầu tiên, trên mặt người trong cốc đều hiện lên vẻ u ám, không hề đáp lại, nhanh chóng xuất ra các loại pháp bảo, phù triện, liều chết xông về phía Phương Nguyên.

Thậm chí bên trong đó còn có một người lấy ra một pháp bảo Thần khí!

Nhìn bộ dạng của bọn hắn không đơn giản chỉ là muốn lấy mạng Phương Nguyên, còn hận không thể cung Phương Nguyên đồng quy vu tận.

Ầm ầm...

Hoàng Kim Xử tràn ra kim mang chói mắt đánh thẳng về phía Phương Nguyên.

Thời điểm Phương Nguyên cảm nhận được một chút khí thế thuộc về Thần khí liền hoảng sợ biến sắc, nhưng cũng may trước khi tới hắn cũng không dám coi thường, chuẩn bị đầy đủ, sớm đã bày ra hậu chiêu, uy của Thần khí này còn chưa kịp phát huy tới mức lớn nhất đã bị hắn hiện thân bày ra cấm chế, thoáng ngăn cản trong một khoảng thời gian...

Mà trong lúc này Phương Nguyên không chút do dự lôi ra Lôi Linh Cáp nuốt chửng bản thân.

Một tiếng rền vang,

Cho dù Phương Nguyên núp ở bên trong Lôi Linh Cáp cũng cảm thấy một loại sức mạnh đánh tới cuồng bạo.

- Vèo!

Lôi Linh Cáp trực tiếp há mồm bắn vào một luồng kiếm quang, bay xa tới mấy chục trượng.

Những người kia vốn có chút sợ mất mật xem thử Phương Nguyên chết hay chưa, lại bất ngờ bị một luồng kiếm quang bay tới chặt đứt cánh tay người cầm Thần khí, sau đó Thần khí này liền bị Phương Nguyên thi triển Bất Tử Liễu Lôi Linh kéo tới trước người.

Nhìn Hoàng Kim Xử rơi xuống trước mặt mình, Phương Nguyên cảm thấy sau lưng ướt sũng.

Ai có thể ngờ bọn tu sĩ có tu vi không cao lại mang theo Thần khí trên người?

Cái này cần gì phải khách khí nữa?

Đám người thấy hắn hiện thân liền hạ sát thủ, như vậy người vừa rồi điều khiển Tuyết Thú muốn hại hắn nhất định cũng là bọn họ.

Nếu không đám người trên Tuyết Nguyên dù hung hãn tới đâu cũng sẽ không bày ra bộ dạng chưa chào hỏi liền đánh giết.

Mà đám người kia thấy Thần khí được xuất ra, còn chưa phát huy uy lực vốn có đã Phương Nguyên bày ra cấm chế ngăn cản, lập tức không nhiều lời nữa, điên cuồng xông lên vây quanh Phương Nguyên, bắt đầu liều mạng.

Mà Phương Nguyên bị những người này dùng Thần khí làm bị thương cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.

Sau khi hắn đưa ra một tiếng cảnh cáo, thấy mấy người này vẫn không có ý định dừng tay, Phương Nguyên tự nhiên cũng sẽ không lưu tình.

Một màn vừa rồi hung hiểm vạn phần, nếu không phải có mèo trắng thần thông tọa trấn, cho dù hắn chết cũng không biết chết như thế nào, mà bây giờ chạy tới lại bị bọn họ dùng Thần khí đả thương, lúc này còn khách khí làm gì?

- Bá...

Hắn đỏ hồng mắt vọt tới, kiếm khí khuấy động, gió cuốn mây tan.

Vừa động thủ liền cảm thấy thực lực mười mấy người trong cốc đều không tầm thường, trong đó có hai ba người có tu vi Kim Đan cao giai, mà người thấp nhất cũng là Kim Đan trung giai, lợi hại hơn mười ma đầu hắn chém giết lúc trước ở Vu Tuyết Sơn, mà quan trọng hơn là thần thông của bọn họ không giống với tu sĩ trên Tuyết Nguyên mà giống với tu sĩ Trung Châu.

- Vì sao tu sĩ Trung Châu lại xuất hiện ở nơi này?

Phương Nguyên cảm thấy có chút kinh ngạc.

Tuy tu vi những người này không yếu, nhưng lại mất đi Thần khí, không đủ để đối kháng với Phương Nguyên.

Dù sao trong này không có Nguyên Anh Đại Tu toạ trấn, thần thông xao động, kiếm ý tung hoành, Phương Nguyên mang theo chút nghĩ mà sợ cùng phẫn nộ, điên cuồng giết hơn mười tu sĩ đang liều mạng với hắn, sau cùng chỉ còn lại hai người, một người là nam tử trung niên vẻ mặt trầm ổn, tu vi cũng cao nhất, người còn lại là một thanh thiếu niên tuổi còn trẻ, sắc mặt non nớt.

Cho tới lúc này Phương Nguyên mới thoáng dừng tay, trở tay cầm kiếm nhìn bọn họ, thấp giọng nói:

- Chính các ngươi cũng biết mình không phải đối thủ của ta, cần gì phải chịu chết, ta chỉ hỏi các ngươi, vì sao muốn hại ta, vì sao lại liều mạng như vậy?

- Tần thúc thúc...

Nhìn áo bào xanh của Phương Nguyên phần phật, cả người tràn ngập hàn khí, trong lòng người trẻ tuổi kia đã có chút tuyệt vọng.
Bình Luận (0)
Comment