Chương 1098: Lo trước khỏi họa (1)
Đại ấn của lão giả lưng rùa gào thét đánh tới, hoà cùng phong tuyết vô tận đánh mạnh vào thanh đồng kia.
Ầm ầm một tiếng, đại môn run rẩy kịch liệt.
Sắc mặt Phương Nguyên trở nên trắng bệch, lợi chảy máu, hai tay hợp lại không ngừng run rẩy.
Nhưng thanh đồng đại môn này vẫn chưa bị đánh nát.
Nhưng vào lúc kiếm khí vô tận cuồn cuộn như sông dài biển rộng kéo tới, một lần lại một lần đánh tới, Thiên Môn kia rốt cục không thể kiên trì, sau khi chống cự được ba kiếm ý đánh úp liền ầm ầm vỡ nát. Thân thể Phương Nguyên như diều đứt dây, quân thân đều tràn ngập máu tươi đỏ sẫm, ngã thật mạnh vào trong núi tuyết rộng lớn.
Tay áo hai Nguyên Anh tung bay, khi đi lên lại trầm giọng thở dài:
- Tiểu nhi này đích thật có chút bản lĩnh, nhưng vẫn vô dụng…
- Phốc…
Bế Thiên Môn của Phương Nguyên bị phá, cả người dường như không còn sức lực ngã vào trên tuyết sơn, sau đó lại ngã nhào xuống dưới, tạo ra một khẽ rãnh thật sâu phía trên tuyết dày. Bên ngoài thân thể bị sức lực mạnh mẽ đè ép, xé rách, xuất hiện không ít vết thương, máu tươi bắn ra nhuộm dần, trên mặt đất hình thành một huyết tuyến đỏ sẫm, cuối cùng khi đụng vào một hòn đá liền khiến nó khẽ nứt, sau đó nằm yên trên mặt đất không nhúc nhích.
Lão giả lưng rùa cùng Nguyên Anh Kiếm Tiên thấy thương thế của hắn rất nặng, trái tim yên tâm hơn một chút.
Liếc nhìn nhau, trong mắt đều mang theo kinh ngạc, tuy rằng bọn họ đã nhốt Phương Nguyên vào bên trong một tuyết sơn, cũng khiến hắn trọng thương, nhưng nghĩ tới một màn vừa rồi vẫn có chút bất ngờ. Dù thế nào người đứng đầu Lục đạo cũng chỉ có cảnh giới Kim Đan mà thôi, vẫn chưa đạt tới cảnh giới Kim Đan đỉnh cao, làm sao có thể thi triển thần thông tiếp được một kích của Nguyên Anh?
Thần thông hai người chồng chéo lên nhau mới có thể đánh vỡ một chiêu thần thông kia của hắn...
... nếu chỉ có một người trong số bọn họ, chẳng phải sẽ bị hắn hạ gục sao?
Trái tim hai người có một áp lực vô cùng lớn, chỉ cảm thấy người đứng đầu Lục đạo này được xếp hàng đầu thật đúng là không sai, cho dù thế này, chiêu thức thần thông này nếu được truyền ra ngoài cũng khiến hắn nổi danh khắp Cửu Châu…
Nếu để hắn sống sót trở thành Nguyên Anh, không biết lúc đó sẽ có tiềm lực đáng sợ thế nào?
- Quả là một thiên kiêu thật sự...
Ánh mắt Mẫn trưởng lão Tẩy Kiếm Trì quét qua, dường như mang theo chút tiếc hận.
Lão giả lưng rùa nhìn về phía Phương Nguyên, sắc mặt có chút tức giận, dù sao một chiêu thức thần thông vừa rồi của hắn đã bị Phương Nguyên cản lại, chỉ tới khi kiếm khí của Mẫn trưởng lão Tẩy Kiếm Trì đánh tới mới có thể đánh vỡ thần thông phòng ngự của Phương Nguyên, cũng khiến trên mặt hắn không có chút ánh sáng, tâm tình không vui, hừ lạnh nói:
- Thiên kiêu với không thiên kiêu gì chứ, thiên kiêu đã chết sẽ không được gọi là thiên kiêu...
- Rầm!
Khi nói tới đây hắn lại từng bước tiến về phía trước, đi tới túm lấy Phương Nguyên không biết sống chết thế nào đang nằm trên tuyết sơn.
Chưởng pháp ầm ầm rơi xuống che lấp bầu trời…
Mà cả người Phương Nguyên trọng thương nằm trên đất tuyết, dường như cũng không thể đứng dậy...
……
- Nguyên Anh Đại tu quả thật cường đại...
Đón lấy một chưởng của lão giả lưng rùa kia, Phương Nguyên thầm than trong lòng.
Hắn nằm bất động trên mặt đất, không phải vì ngất đi mà muốn tranh thủ thời gian để khôi phục pháp lực của mình. Vừa rồi hắn dùng thần thông Bế Thiên Môn của hắn chịu một kích của hai Nguyên Anh đã bị thương vào tận sâu bên trong, khắp miệng nồng nặc mùi máu tươi, thân thể lại nặng nề mệt mỏi, hận không thể nằm trên tuyết không động đậy. Nhưng thấy đối phương không chút chậm trễ đánh sát lại đây, trong lòng hắn càng thêm nặng nề, không nhịn được cắn chặt răng.
Chỉ hy vọng sắp xếp lúc đầu của mình có tác dụng…
...
- Tiểu nhi, nhận lấy cái chết đi!
Một kích của Nguyên Anh dữ dội nhanh chóng, trong lúc đó bàn tay to của lão giả lưng rùa liền trực tiếp đánh tới trên đỉnh đầu Phương Nguyên.
Nhưng vào lúc này Phương Nguyên bỗng nhiên xoay người.
Hắn lạnh lùng nhìn lão giả lưng rùa, sau đó mặt không chút thay đổi tạo ra pháp ấn.
Ầm ầm!
Lúc này thân thể hắn bị thương, pháp lực cạn kiệt, trong lúc vội vàng chỉ có thể dẫn ra một chút pháp lực. Nhưng khi chút pháp thuật này được thi triển ra bám vào phía trên tuyết sơn, chợt có tiếng rung động ầm vang, cả tuyết sơn đều bắt đầu lắc lư. Ngay sau đó trước núi, sườn núi, phía sau núi, trước núi cùng một số chỗ đều vỡ vụn, hiện ra vực sâu đáng sợ...
Mà bên trong vực sâu có tám toà huyền thạch cao tới vài chục trượng, tản mát ra sát khí nồng đậm, có các thú tôn bộ dạng khác nhau bay ra, lơ lửng trên không, sau đó tạo thành một đại trận khủng bố!
- Ầm!
Một chưởng kia của lão giả lưng rùa đánh tới, trấn áp hư không, vốn nghĩ bắt được Phương Nguyên nhưng lại đụng phải đại trận.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lão giả lưng rùa kia kinh hãi, nhanh chóng thu tay lại.
Hắn quả thật không rõ đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng vừa rồi lúc Phương Nguyên té trên tuyết sơn, khí lực đã uể oải tới cực hạn, thoạt nhìn đã hoàn toàn bước vào con đường chết, vì sao lúc này bỗng nhiên lại xuất hiện một đại trận phía trên tuyết sơn?
Trong đầu vội vàng xẹt qua một ý nghĩ, nhanh chóng đưa ra một giải thích.
Đại trận này đã được hắn bố trí từ trước…
...