Chương 1099: Lo trước khỏi họa (2)
Nhìn tám thú tôn đáng sợ cùng đại trận phía được bố trí tỉ mỉ trên Vu Tuyết Sơn cũng vô cùng đáng sợ, hắn không dám khinh thường, điên cuồng rống một tiếng muốn quay trở lại, nhưng đại trận này sao có thể cho hắn thoát thân, trực tiếp hấp thu chưởng ấn của hắn, sau đó sức mạnh tám thú tôn cùng lúc bùng nổ dẫn động đại trận bao vây hắn!
- Ngươi đã vào trận, sao có thể dễ dàng để ngươi thoát thân như vậy?
Lúc này tâm thần Phương Nguyên nâng cao tới cực điểm, sâu trong ánh mắt lộ ra chút ngoan độc.
Hắn là người tình nguyện làm thêm nhiều chuẩn bị cũng không muốn tới thời điểm mấu chốt phải bó tay chịu trói, trước khi tiến vào Địa cung hắn đã lo lắng có thể xuất hiện hậu quả như vậy, bởi thế đã bố trí mấy chỗ ở ngoài địa cung. Đại trận trên Tuyết Sơn này chính là một trong số đó, mà vừa rồi hắn liều mạng trốn tới tuyết sơn cũng là vì muốn dùng đại trận này ngăn địch.
Mà đại trận này cũng là tâm huyết của hắn.
Tám thú tôn, cộng thêm các loại bố trí tinh xảo đã khiến uy lực đại trận trên tuyết sơn trở nên đáng sợ, tuy tu vi lão giả lưng rùa không kém nhưng vẫn không thể thoải mái đối phó đại trận này. Trong lúc sức lực dây dưa, sức mạnh đại trận đã kéo hắn vào trong núi, bốn thú tôn bay giữa không trung bộc phát ra sức mạnh đáng sợ, như thủy triều trấn áp về phía hắn.
- Không ổn...
Lão giả lưng rùa cảm thấy bản thân bị hãm vào trong bóng tối dưới sức mạnh cuồng bạo này, bốn phương tám hướng đều trận lực cuồng bạo.
Cho dù người có tu vi như hắn cũng cảm thấy hết hồn, thất thanh kêu lớn.
- Tiểu nhi này thật ác độc...
May mắn lúc này phía trước tuyết sơn không chỉ có một Nguyên Anh, Nguyên Anh Kiếm Tiên Mẫn trưởng lão của Tẩy Kiếm Trì thấy một màn này liền nhướn mày, mộc kiếm đột nhiên phóng ra, từng tầng kiếm khí nhuộm cả không khung, tiếng phần phật thổi quét qua, mang theo sắc bén khó tả, như bẻ gãy nghiền nát tiến thẳng về phía tám thú tôn giữa không trung!
Ầm ầm ầm!
Chỉ chốc lát có ba thú tôn trong số tám thú tôn giữa không trung bị kiếm khí của nàng chém thành mảnh nhỏ.
Năm thú tôn còn lại cũng bị kiếm khí cuồng bạo của nàng lay động, loạng choạng ngồi xuống một nơi trên tuyết sơn, chúng nó biến hoá khiến đại trận cũng biến hoá, đại trận khắp nơi trở nên ảm đạm không ánh sáng, lực xé rách mạnh mẽ khiến cả toà Tuyết Sơn phát ra âm thanh trầm đục, sau đó từ từ sụp đổ, cả tuyết sơn chậm rãi ngã xuống.
- Lách cách…
Thời điểm lão giả lưng rùa sắp bị tuyết sơn nện vào trên lưng, vội vàng trốn thoát, sắc mặt vừa sợ vừa thẹn, mãi tới khi chạy trốn tới giữa không trung mới phun ra một ngụm máu tươi, vừa rồi đại trận trấn áp đã khiến hắn bị thương.
- Tiểu nhi âm độc, tiểu nhi âm độc...
Hắn hung hăng lau vết máu trên khoé miệng, phẫn nộ kêu to:
- Nếu lần này lại bỏ qua cho ngươi, lão phu thề không làm người!
Mẫn trưởng lão Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì liếc nhìn hắn một cái, nhưng có thể hiểu suy nghĩ của hắn.
Đường đường là Nguyên Anh Đại Tu lại suýt nữa bị một tu sĩ cảnh giới Kim Đan giẫm đạp giữa không trung, nếu không có mình cứu giúp chỉ sợ ngay cả mạng cũng mất. Nếu việc này truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ trở thành trò cười trong mắt nhóm đồng đạo sao?
Nhưng vẫn phải thừa nhận tâm cơ người đứng đầu khôi thủ này vô cùng sâu...
- Trước khi tiến vào địa cung hắn đã thiết lập tốt đại trận cứu mạng này sao?
- Vào thời điểm đó hắn đã chuẩn bị tốt đường lui nếu bị người khác đuổi giết, chính là lo trước khỏi hoạ.
Mẫn trưởng lão nhíu mày, sau đó lại thở dài một tiếng.
May mắn là hai người bọn họ ở lại đối phó tiểu nhi này, nếu chỉ có một Nguyên Anh thật sự đúng là không thể trốn thoát!
- Không biết hắn đã chết chưa, đào hắn ra!
Lão giả lưng rùa thấy Tuyết Sơn chỉ còn một mảnh di tích, phẫn nộ quát khẽ.
Cùng lúc đó thần thức vội vàng dò xét ra ngoài, đảo qua Tuyết Sơn to lớn.
Mẫn trưởng lão cũng lắc đầu, ngưng thần nhìn về phía Tuyết Sơn.
Tuyết Sơn đã sụp đổ, trở thành một mảnh hỗn loạn, khắp nơi đều có đá bay núi vỡ.
Tuyết sơn kia ngã xuống, cho dù tu vi như nàng sợ cũng không dám đỡ, mà lúc này bản thân Phương Nguyên lại trọng thương, xác suất bảo toàn tánh mạng bên trong loạn thế này lại càng thấp.
Nhưng nếu các nàng qua đây tất nhiên nói rõ, dù Phương Nguyên sống hay chết cũng phải mang hắn trở về!
Ngay lúc trong đầu hai người sinh ra ý niệm này, thi triển thần thức tra xét, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
- Tiểu nhi kia đâu?
Sắc mặt lão giả lưng rùa đại biến, nặng nề quát:
- Cho dù hắn chết cũng phải còn sót lại chút khí tức...
Sắc mặt Mẫn trưởng lão cũng thay đổi, lại lần nữa tra xét, xác định bên trong loạn thạch này thật sự không có chút khí cơ của Phương Nguyên, giống như hắn đã biến mất trong hư không, trái tim lập tức đập loạn, lần nữa thi triển thần thức tra xét, cũng ngoài ý muốn phát hiện một Linh mạch dưới nền đất, ngay chỗ Tuyết Sơn sụp nát.
- Là Linh mạch...
Nàng vội vàng lên tiếng, quát khẽ:
- Hắn ta dựa vào Linh mạch dưới nền đất để chạy trốn…
Sắc mặt lão giả lưng rùa lập tức trầm xuống:
- Không phải hắn là Thiên Đạo Cơ Trúc Cơ sao, sao lại có Độn Thuật tà môn thế này?
- Người này không thể dùng lẽ thường để suy xét...
Sắc mặt Nguyên Anh Kiếm Tiên Mẫn trưởng lão Tẩy Kiếm Trì cũng trầm xuống, đột nhiên phi thân lên bấm tay bắn ra, một tiếng rồng ngâm réo vang lên tản ra khắp bốn phương tám hướng.