Chương 1101: Ngũ Hành Độn Thuật (2)
Trước đây Phương Nguyên bên trên núi tuyết, mượn Thổ tướng địa mạch bỏ chạy về hướng đông, bây giờ trong hồ tuyết chợt thay đổi Thủy mạch, bên trong kiếm thức của Mẫn trưởng lão, như đột nhiên biến mất trong địa mạch, nhưng cũng may nhờ tu vi Mẫn trưởng lão cao thâm, kiếm thức nhạy bén, mới nhanh chóng đoán được mục đích của hắn, xác định phương hướng hắn bỏ chạy nên chạy theo.
- Tiểu nhi, ngươi mang theo chúng ta qua lại, cũng đủ rồi...
Mẫn trưởng lão vút qua mấy trăm dặm, kiếm thức ngưng lại, khóa chặt bóng dáng Phương Nguyên phía dưới Thủy mạch, trái tim than nhỏ một tiếng, khẽ quát:
- Bằng vào tu vi của ngươi, trên Tuyết Nguyên muốn trốn hai người chúng ta không phải là chuyện rất khổ sở sao?
Ầm ầm!
Vừa nói nàng vừa ngưng tụ kiếm quang, đột nhiên một kiếm chém xuống.
Rào!
Một đạo kiếm ý mắt thường có thể nhìn thấy, chia thiên địa làm hai nửa, gió tuyết xoay quanh không ngớt, đại địa rạn nứt, Thủy mạch dưới nền đất bị một kiếm này trực tiếp chém thành hai nửa, nước suối mát lạnh phun lên không trung, cao mấy chục trượng, nhưng còn chưa rơi xuống đất, đã bị giá lạnh đông thành tượng băng, thế duy trì dâng lên, tạo nên vẻ đẹp vô cùng quỷ dị.
Lúc này, Mẫn trưởng lão đã bị Phương Nguyên làm cho mất kiên nhẫn, một kiếm này đã vận dụng chân ý.
Dưới một kiếm, trực tiếp chém nứt địa mạch, cũng bọc Phương Nguyên bên trên địa mạch vào, muốn trực tiếp chém giết.
- Haizzz.
Lão giả lưng rùa vội vã chạy tới, nhìn thấy màn này, sắc mặt hơi mất mát.
Hắn vốn định tự tay chém giết Phương Nguyên, nhưng thấy tốc độ bản thân không bằng Mẫn trưởng lão, vẫn không thể nào theo kịp.
- Không đúng...
Một kiếm Mẫn trưởng lão chém xuống, vốn định thu rồi kiếm thức, nhưng đến thời khắc cuối cùng, lại gắt gao nhíu mày, trong kiếm thức của nàng rõ ràng có thể nhìn thấy, nhưng bóng người Phương Nguyên bị một kiếm của nàng chém thành hai nửa, chầm chậm biến mất, hóa thành thanh khí nhàn nhạt, tàn phá Thủy mạch trong phạm vi rộng lớn, tràn ngập giữa đất trời, nhưng không còn chút dấu vết nào.
- Đây là giả thân sao?
Sắc mặt nàng vô cùng kinh ngạc, có chút mờ mịt nhìn bốn phía.
- Giả thân?
Lão giả lưng rùa miễn cưỡng chạy tới, nghe vậy kinh ngạc:
- Giả thân gì?
Ánh mắt vội vàng quét nhìn xuống dưới, sắc mặt càng kinh ngạc hơn, ngơ ngác hỏi:
- Tiểu nhi kia đâu?
- Chúng ta tính sai rồi.
Đột nhiên Mẫn trưởng lão xoay người lại, trong thời gian uống cạn nửa chén trà miễn cưỡng chạy về hồ tuyết gần đó.
Vội vã kiểm tra, sau đó sắc mặt càng lạnh xuống.
Chỉ thấy hồ tuyết bị băng tuyết phủ kín, xung quanh còn mọc ra vài gai khô, nàng chậm rãi đánh giá, trong lòng đoán được Phương Nguyên làm thế nào rời đi, sắc mặt càng thêm uy nghiêm đáng sợ, mắt lộ ra sát cơ.
- Sau khi tiểu nhi này đến hồ tuyết, không phải mượn Thủy mạch rời đi, mà là Hỏa mạch.
Nàng chỉ về một chỗ trên hồ tuyết, mặt như dán lên một tầng khí lạnh.
- Nơi này có một Hỏa mạch bí ẩn, có hỏa khí sinh sôi, nên trên Tuyết Nguyên mới xuất hiện một hồ tuyết như vậy, lại sinh ra một ít gai. Có điều Hỏa mạch bây giờ đã vô cùng ảm đạm, dưới gió tuyết lạnh lẽo ăn mòn càng làm cho chúng ta khó mà phát hiện ra, tiểu nhi mượn điều này mới phân ra giả thân, mượn Thủy mạch bỏ chạy, hấp dẫn sự chú ý của chúng ta, còn chân thân lại dọc theo Hỏa mạch gần như khô cạn rời đi.
- Thậm chí ngay cả Hỏa hành độn pháp cũng biết? ...
Lão giả lưng rùa ngẩn ngơ, lại vội la lên:
- Vốn sắp đuổi kịp, bây giờ lại để hắn đào tẩu hay sao?
- Hắn liên tục triển khai ba dạo độn pháp Địa mạch, Thủy mạch, Hỏa mạch, nói không chừng am hiểu cả Ngũ Hành Độn Thuật, bây giờ đã chạy ra rất xa, nếu chúng ta vẫn đuổi theo, ai biết hắn còn có thể có kỳ chiêu quái pháp gì, bỏ chạy lần nữa?
Thân hình Mẫn trưởng lão vẫn không nhúc nhích, sắc mặt trở nên âm trầm, lạnh giọng nói.
Lão giả lưng rùa cảm giác được nàng tức giận, vội vàng nói:
- Vậy làm sao bây giờ?
- Không thể lại cùng hắn chơi tiếp!
Mẫn trưởng lão nhíu mày, đưa ra một cái quyết định quan trọng, trầm giọng nói:
- Viên đạo hữu, ta muốn lấy Kiếm Tâm điều động Đồ Thế kiếm ý, ép hắn đi ra, nhưng tiểu nhi kia đã chạy rất xa, sau khi hắn hiện thân, chuyện cần ngươi tới làm.
- Đồ Thế kiếm ý?
Lão giả lưng rùa nghe xong, sắc mặt khẽ biến, nhưng rất nhanh lại vui vẻ, gật đầu nói:
- Được!
Mẫn trưởng lão nghe xong, cũng không nói nhiều, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Một lát sau, kiếm ý quanh người nàng bỗng nhiên trở nên mãnh liệt, như một đoàn sương trắng, phủ xuống đỉnh đầu, đột nhiên lóe lên linh quang, lại xuất hiện một vệt ánh kiếm màu trắng, lúc ẩn lúc hiện, thoạt nhìn giống nàng đến mấy phần, nhảy đến giữa không trung, ánh kiếm màu trắng nắm kiếm quyết, vung múa một thanh tiểu kiếm trong suốt, bỗng nhiên trong lúc đó, chém ra từng kiếm về bốn phương tám hướng.
- Vù...
Chém ra mấy kiếm, thiên địa gió tuyết đột nhiên dừng lại ở giữa không trung.