Chương 1102: Nguyên Anh thì làm sao? (1)
Hơn nữa loại ý này đọng lại, còn đang không ngừng khuếch tán về phương xa, bao phủ trong địa vực vô tận.
Ba trăm dặm... Một ngàn dặm... Ba ngàn dặm...
Gió tuyết vào khu vực này, liền dừng lại ở giữa không trung.
Có Tuyết Thú bị bao phủ trong khu vực này, cả người lập tức chảy máu, chết lặng không một tiếng động.
Loại kiếm này quả thực vô cùng khủng bố.
Hầu như trong khoảnh khắc đó, kiếm ý của nàng bao phủ trong phạm vi ba ngàn dặm.
Sau đó, kiếm ý hơn ba ngàn dặm, lướt qua chỗ nào nơi đó bị phá nát, mang theo mấy điểm Hỏa tinh, sắc mặt Phương Nguyên tái nhợt, từ dưới nền đất nhảy ra ngoài, nôn ra ngụm máu tươi, ánh mắt có chút sợ hãi.
- Tiểu nhi, xem lần này ngươi chạy đi đâu...
Mà Lão giả lưng rùa được nhắc nhở, trong nháy mắt trên đỉnh đầu xuất hiện một đạo linh quang, nhào thẳng về phía Phương Nguyên.
Chuyện đến nước này, hắn cũng không kịp nhớ, trực tiếp lấy ra Nguyên Anh.
Mây đen giăng kín, pháp lực ngập trời, Nguyên Anh Lão giả lưng rùa thoát xác, tốc độ thật khủng bố, như một tia chớp từ bầu trời phía này phóng về phía khác, ôm theo một loại nhuệ khí xông thẳng về phía Phương Nguyên.
Lần này hắn cũng biết bức Phương Nguyên xuất hiện không phải chuyện dễ dàng, dùng hết toàn lực, trực tiếp lấy Nguyên Anh chạy tới.
Đến cảnh giới cỡ này như bọn họ, luyện ra Nguyên Anh, có thể thần du vạn dặm, giết người trong chớp mắt, mà trong cơ thể bọn họ, ít nhất ở tốc độ trên, liền trở thành gánh nặng của bọn họ, trước đây bọn họ cũng không dám tùy tiện thoát xác Nguyên Anh, là bởi vì Tuyết Nguyên không giống những nơi khác, nơi này trời đông lạnh lẽo, cương phong khủng bố, Nguyên Anh đi khắp trong gió tuyết rất dễ bị thương tổn.
Mà hiện tại cũng không chắc được, dưới tay hai người bọn họ, Phương Nguyên đã chạy trốn mấy lần, khiến trong lòng bọn họ cũng có chút không chắc chắn, bởi vậy mới triển khai Kiếm Tâm, khi Nguyên Anh thoát xác, khoảng khắc đi đến, nghĩ chỉ thoát xác trong thời gian ngắn ngủi, chém Phương Nguyên xong liền lập tức trở lại thân thể, có lẽ cũng không xảy ra vấn đề gì lớn.
Dù sao đứng đầu Lục đạo cũng đã đạt đến cực hạn, khí cơ uể oải suy sụp, như không thể động đậy.
Trước đó hắn bị thương nặng, còn mạnh mẽ mượn Ngũ Hành Độn Pháp mà đi, cực kỳ tiêu hao pháp lực, có thể chịu đựng lâu như vậy, hắn đã có Tử đan đan phẩm, nguyên nhân căn cơ vững chắc. Quan trong hơn, làm cho tâm Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì rung động, sao có hể bình thường, lúc bị ép đi ra cũng là lúc bị kiếm khí ăn mòn, cả người đã đạt đến sức chịu đựng cực hạn.
Hắn đường đường là Nguyên Anh, chẳng lẽ còn không bắt được một tiểu bối Kim Đan cung giương hết đà sao?
- Nếu là một Nguyên Anh thì tốt rồi...
Trong chốc lát, Phương Nguyên cảm nhận được sức mạnh cuồng bạo giữa không trung, trong lòng vô cùng căng thẳng.
Thậm chí hắn không nhịn được xuất hiện một vài ý nghĩ.
Như chỉ là một Nguyên Anh, chỉ là Nguyên Anh bình thường, nói vậy hiện tại hắn vẫn còn cơ hội đào tẩu?
Nhưng đáng tiếc, người đến lại là hai Nguyên Anh, một người trong đó thực lực bất phàm, vượt xa trưởng lão Nguyên Anh Tẩy Kiếm Trì bình thường, Nguyên Anh Kiếm Tiên tu ra Kiếm Tâm, trước mặt loại người có thực lực như vậy, chênh lệch giữa hắn vào Nguyên Anh thể hiện rất rõ ràng.
Rất nhanh, hắn lại cảm thấy rất buồn cười!
Muốn những thứ này có ích lợi gì?
Nếu nghĩ như thế hắn không đến Tuyết Nguyên chẳng phải tốt hơn sao?
Hắn biết rõ bọn họ đang làm một vài chuyên, lại giả bộ như không biết, né xa không phải là càng tốt hơn sao?
Trên đời này không có nếu như!
Chính hắn yêu cầu Kiếm Tâm, đương nhiên muốn tới Tuyết Nguyên, gặp phải loại chuyện mờ ám, đương nhiên muốn tra rõ ràng.
Những người đó đã làm những việc bê bối đến xấu hổ đến tột cùng, vì vậy phải có những người hăn hắn điều tra làm rõ sự việc, cho dù có vô cùng nguy hiểm, hắn cũng phải làm, dù người ta nói hắn làm chuyện không đâu, cho dù có tìm đường chết, hắn cũng phải làm như thế.
Bởi vì, bản thân hắn là người như vậy!
Dù có quay về một trăm lần, hắn vẫn muốn làm như thế!
Mà bây giờ, cho dù hoàn cảnh khó khăn thế nào cũng phải nghĩ biện pháp để sống sót.
Đối mặt với lão giả lưng rùa Nguyên Anh thoát xác, vội vã áp sát khí tức hắn, Phương Nguyên nặng nề phun ra một ngụm máu tươi, sau đó cắn chặt răng ngồi dậy, dùng hết toàn lực, bóp pháp ấn, ở bên cạnh hắn, thanh khí lưu chuyển, một cây liễu cuốn theo sấm sét xuất hiện ở phía sau hắn, vạn ngàn cành liễu vung múa, như một đám Linh Xà, nhắm về giữa không trung.
- Hừ, thủ đoạn này cũng dám dùng trước mặt lão phu?
Lão giả lưng rùa cười gằn, từ xa vung chưởng, một đạo linh quang đánh lại đây.
- Đùng đùng đùng đùng.
Hai đạo khí cơ tại giữa không trung giao nhau, trăm nghìn cành liễu trong nháy mắt bị chấn động chia năm xẻ bảy.
Đối với cảnh giới Nguyên Anh như hắn, Bất Tử Liễu thực sự quá yếu.
Hắn không để thần thông này vào trong mắt, cũng không phải tính khí ngông cuồng, mà lẽ ra nên như vậy!
Đương nhiên, nếu là Thiên Lai Kim lão thái quân triển khai một đạo thần thông, còn có chút tư cách giao thủ với hắn.
Pháp lực ngất trời, đánh thẳng về phía Phương Nguyên.
Có điều, hình như hắn có chút đoán sai.
Phương Nguyên tế lên Bất Tử Liễu, cũng không phải nhằm chống đối thế công của hắn!
- Thần liễu bất tử, thân thể bất diệt...