Chương 1160: Mười năm ngộ kiếm (1)
Phương Nguyên ngơ ngẩn về tới Kiếm Lư. Trong lòng chỉ cảm thấy bị một cỗ ý nghĩa khó có thể hình dung lấp đầy, lúc thì muốn ngửa mặt lên trời thét dài, lúc thì lại muốn gào khóc nức nở, lúc thì chỉ cảm thấy dưới chân trời này ta là ai, lúc lại lòng đầy sợ hãi.
Vào lúc này, hắn vừa có vui sướng vì đắc đạo, lại vừa cảm thấy đạo này quá đáng sợ, cho nên sinh ra cảm giác khủng bố.
Người khác tu kiếm tâm, ta tu tâm kiếm!
Người khác theo đuổi đại đạo, ta lại theo đuổi... Chặt đứt đại đạo?
Người khác nghịch thiên là giỏi lắm rồi, lão nhân gia ngài lại muốn nghịch đạo mà đi?
Loại đối địch với đời, không sợ kiếm đạo của thiên địa này quả thật quá đáng sợ.
Sau khi hiểu rõ đạo lý này, Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn trời, dường như có thể cảm nhận được trong thiên địa, gió tuyết mờ mịt nặng thêm mấy phần, thương khung trầm thấp, giống như nhắm vào đầu mình mà đè xuống, một mảng thiên địa này dường như cũng hiểu tâm ý của mình.
Thiên kiếp chồng chất, thiên uy cuồn cuộn, cuồng bạo ép xuống.
Hít một hơi thật sâu, Phương Nguyên thu hồi ánh mắt, bắt đầu thực sự minh ngộ con đường trong kiếm lý.
Pháp này có đại khủng bố, nhưng cũng có đại mị lực.
Nó khiến Phương Nguyên cảm thấy hoảng sợ, nhưng cũng khiến Phương Nguyên cảm thấy một loại khát vọng bức thiết.
Cùng với xúc động không thể ngăn chặn trong nội tâm!
Hắn cường hành khiến bản thân bình tĩnh lại, sau đó hồi tưởng và tham ngộ thật kỹ.
Thông qua trao đổi kiếm ý với Thanh Dương Kiếm Si, hắn đã gạt ra được vách ngăn đó, cũng phải bắt đầu thực sự tu hành.
Ngưng tụ một thân kiếm ý, thành tựu một thanh tâm kiếm không gì không chém được!
Điều này cần nghị lực lớn tới mức khó có thể hình dung, cùng với sự quyết đoán đối kháng với thiên địa chi thế, Phương Nguyên dường như có cả hai cái, nếu không cũng không thể thành tựu kiếm ý đại thành, nhưng dường như hai cái lại đều có một số khiếm khuyết, ở trước mặt đại thế này, lộ ra có chút non nớt, có điều cũng may, mình hiện giờ đang ở trong Tuyết Nguyên, sau đạo ranh giới tuyết thứ chín, nếu luận về tôi luyện tâm chí, ngưng tụ kiếm tâm, không chỗ nào thích hợp hơn ở đây...
...
Gió tuyết lất phất, vĩnh viễn bay lượn trong thiên không Tuyết Nguyên.
Dần dần, Phương Nguyên giống như hóa thành một tảng đá, hoặc là một bông tuyết trên Tuyết Nguyên này.
Hắn cơ hồ quên cả thời gian, chỉ đắm chìm trong ma luyện tâm kiếm.
Trên Tuyết Nguyên, hắn lại về tới những ngày tháng khô khốc, ngộ kiếm, thôi diễn, luyện kiếm.
Kiếm ý của Thanh Dương Kiếm Si chỉ cho hắn một phương hướng, pháp môn tu luyện cụ thể vẫn cần Phương Nguyên tự tìm ra, nhưng cũng may Phương Nguyên có Thiên Diễn Thuật, cũng có căn cơ pháp môn vô tận tích lũy trong ba năm khổ đọc ở Lang Gia Các, bởi vậy từ trên phương hướng này tìm ra một con đường, tuy không dễ dàng, nhưng cũng không phải quá khó khăn, chỉ phải trả giá bằng rất nhiều tâm huyết và tinh lực mà thôi!
Mà quan trọng hơn, Phương Nguyên lại không chỉ muốn tìm ra một con đường.
Hắn còn muốn sửa sang lại sở học sở ngộ, hóa thành một đạo pháp môn kiếm đạo có thể thực hành.
Con đường này rất khó, nhưng Phương Nguyên rất thích.
...
Thường ngày thôi diễn, ngộ kiếm, mỗi khi ánh mặt trời xuất hiện, Phương Nguyên sẽ đi tìm một đạo kiếm ý của Thanh Dương Kiếm Si, cùng hắn đi qua Tuyết Nguyên mờ mịt, từ trong đó lĩnh ngộ ra kiến giải của hắn đối với kiếm đạo, tuy Phương Nguyên đã tìm được con đường chính yếu, nhưng trong một đạo kiếm ý này của Thanh Dương Kiếm Si, lại vẫn ẩn chứa rất nhiều đạo lý vô cùng hữu dụng đối với hắn, thường xuyên khiến hắn hiểu ra nhiều thứ.
Có đôi khi, cũng không khỏi kinh thán trong lòng.
Đây chỉ là Thanh Dương Kiếm Si ba trăm năm trước mà thôi, ai biết hiện tại lĩnh ngộ của người này đối với kiếm đạo đã sâu tới mức nào?
Đây chỉ là một đạo kiếm ý của Thanh Dương Kiếm Si mà thôi, ai biết lĩnh ngộ của bản thân hắn đối với kiếm đạo đã sâu tới đâu?
Mà sau mấy năm trao đổi với kiếm ý, Phương Nguyên lại mượn địa điểm kiếm ý này xuất hiện, tìm được một chỗ núi tuyết, ở đây, hắn nhìn thấy một Kiếm Lư còn đơn sơ, không bắt mắt hơn Kiếm Lư chỗ mình. Kiếm Lư này dựng trên một núi tuyết, nếu không cố ý đi tìm, bất kể là ai nhìn qua, cũng chỉ cảm thấy đó là một khối nham thạch chôn trong tuyết.
Chỉ là, sâu trong đạo ranh giới tuyết thứ chín này, lại tọa lạc trên núi tuyết, phần quyết đoán này thực sự khiến người ta tâm sinh kính ý.
Phải biết rằng, trên núi tuyết và trên bình nguyên, hàn ý chênh lệch rất lớn.
Mà trong Kiếm Lư này, Phương Nguyên nhìn thấy mấy vật cực kỳ đơn sơ, một chén đá không có miệng chén, một khối bia đá đã tổn hại, một chiếc giường đá thô lậu từ đá khắc thành, trong lòng liền minh bạch, đây là nơi năm đó Thanh Dương Kiếm Si luyện kiếm.
Địa điểm cuối cùng được chỉ tới trên bản đồ của Lăng Chiêu, kỳ thật chính là ở đây.
Chỉ là, điểm này hắn không đánh dấu rõ trên bản đồ, chắc coi là một đạo khẩu dụ, lưu truyền trong Ngự Kiếm Tông.
Phương Nguyên cũng từng thử hỏi kiếm ý của Thanh Dương Kiếm Si về vấn đề này, chỉ tiếc đạo kiếm ý này căn bản không nghĩ ra, đối với hắn mà nói, tất cả những gì có liên quan tới kiếm thì mới có ý nghĩa, cái khác cũng đang để bận tâm, hắn căn bản không nhớ còn có Lăng Chiêu này tồn tại, có điều Phương Nguyên cũng lờ mờ đoán ra được, lúc trước Lăng Chiêu chắc từng bái kiến Thanh Dương Kiếm Si, nói không chừng còn là tồn tại giống như kiếm đồng của hắn.
Bí pháp kiếm đạo và những lý luận mà hắn lưu lại trong Ngự Kiếm Tông, đều bắt nguồn từ chỗ Thanh Dương Kiếm Si.