Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1161 - Chương 1161: Mười Năm Ngộ Kiếm (2)

Chương 1161: Mười năm ngộ kiếm (2)
Những lý luận đó quá huyền ảo, quá thâm thúy, dẫn tới người ta nhìn thấy đều tình nguyện tin rằng đây là một vị đại nhân vật thời kì thượng cổ lưu lại, nhưng lại không biết, kiếm đạo của vị đại nhân vật đó ở trong mắt kiếm si, cũng chỉ là "Chẳng qua cũng thế mà thôi".

...

Dạo một vòng trong Kiếm Lư, Phương Nguyên thu lại tấm bia đá.

Khiến hắn có chút kinh ngạc là, hắn chỉ liếc một cái, liền đã nhận ra chất liệu của bia đá này, giống với tảng đá mình thấy ở Thanh Dương Tông và Tội Nhân Bi nhìn thấy trong bí cảnh Kim gia, đều là chất liệu bình thường, bên trên đều có phù văn mơ hồ, ngoài ra còn có một số vết kiếm, giống như có người dưới cơn thịnh nộ, vunh kiếm thuận tay chém lên trên bia đá.

Nhớ tới những lời biết được trong kiếm ý đó, Phương Nguyên đoán được, những vết kiếm này chắc chính là Tam Thế Kiếm Ma lưu lại.

Thanh Dương Kiếm Si, bắt đầu từ trong những lời này mà nhìn ra kiếm đạo của Tam Thế Kiếm Ma.

Hiện giờ Phương Nguyên vẫn còn thiếu một số thứ, nhìn không quá rõ, không thể sinh ra loại khí phách "Đại năng thượng cổ chẳng qua cũng thế mà thôi", có điều hắn cảm thấy bia đá này chắc là hữu dụng, bởi vậy cứ giữ lại đã, đợi sau khi kiếm đạo có thành tựu, lại đến tham ngộ.

Ngoài luyện kiếm, Phương Nguyên cũng đi thăm Kim Hàn Tuyết một chuyến.

Khi hắn vừa nhớ tới Kim Hàn Tuyết, đã là ba tháng chưa gặp Kim Hàn Tuyết, tới thăm một chút, mới phát hiện nha đầu này không biết đã nhập định từ khi nào, hô hấp rất khẽ, gần như không có, chỉ có nhục thân là giống như hòa thành một thể với hàn khí trong thiên địa, nhìn thì vô cùng huyền diệu, mà Bạch Miêu thì lười biếng hộ pháp ở trước người nàng ta, nhìn thấy Phương Nguyên thì bất mãn lườm hắn một cái.

Phương Nguyên cũng tự thấy mình quan tâm không đủ, một tháng sau lại tới một chuyến.

Sau đó lần này lại phát hiện, Bạch Miêu lại không biết đã chạy đi đâu rồi.

...

Lúc này cả người Kim Hàn Tuyết giống như người tuyết, quanh người phủ tuyết đọng rất dày, nếu không phải thần thức của Phương Nguyên cường đại, có thể cảm nhận được một đạo khí cơ như có như không đó của nàng ta, cơ hồ đã cho rằng nha đầu này đã chết cóng ở đây rồi.

Chỉ có điều, nàng ta lúc này lại càng khiến sắc mặt Phương Nguyên trở nên ngưng trọng.

Nếu nói một tháng trước, hoặc là nói nàng ta lúc trước nữa, còn chỉ là thử bắt đầu tương ngưng với khí cơ nào đó của thiên địa này, đúc lại đạo cơ, như vậy nàng ta hiện giờ cơ hồ đã sắp thành công, lúc này, Ngũ Hành Đạo Cơ của nàng ta sớm đã bị một loại khí cơ kỳ dị bao phủ, tựa như lúc trước Phương Nguyên ở trên Ngũ Hành Đạo Cơ, ngưng luyện ra thiên lôi chi ý vậy, nàng ta cũng đang ngưng luyện hàn khí của thiên địa này.

Thậm chí có thể nói hiện giờ đã gần thành công rồi.

Lúc trước Phương Nguyên cũng chỉ là trên Ngũ Hành Trúc Cơ, nửa bước Thiên Đạo Trúc Cơ.

Nhưng nàng ta lại sắp trực tiếp kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ.

Trông coi nàng ta ba ngày, quan sát khí cơ của nàng ta, xác định hướng đi của nàng ta là chính xác, không có hung hiểm, Phương Nguyên mới bố trí một tòa đại trận ở chung quanh Kiếm Chủng, để tránh nàng ta bị kinh động bất ngờ, sau đó trong thời gian ba ngày này, dùng hết tất cả sở ngộ, lại dung hợp tất cả pháp môn tương quan mà mình từng thấy, thôi diễn ra một đạo thần pháp lưu lại trước mặt nàng ta.

Hắn biết, khi Kim Hàn Tuyết thành tựu Thiên Đạo Trúc Cơ, cũng nên chân chính bước vào con đường tu hành.

Với căn cơ hiện giờ của hắn, một đạo thần pháp này có thể giúp nàng ta thành tựu Tử Đan.

Càng mấu chốt hơn là, tiềm lực của nàng ta e là một viên Tử Đan cũng không tiêu hao hết.

Bởi vậy, đạo thần pháp này dung nhập ba đạo thần pháp Phương Nguyên nhìn thấy ở Lang Gia Các, cùng với một số biến hóa trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết mà mình thôi diễn ra, dùng Phong Tuyết chi pháp làm căn cơ, thành tựu khó có thể ước lượng, chủ yếu hơn là, Phương Nguyên đã tận hết khả năng để thôi diễn, để lại con đường của đạo thần pháp này, cũng tiện cho Kim Hàn Tuyết sau khi thành tựu Tử Đan, có thể theo đuổi tạo hóa khác.

Sau khi làm xong tất cả, Phương Nguyên nhìn Kim Hàn Tuyết một cái, đóng đại trận lại.

Chuyện có thể làm cho nàng ta cũng chỉ có từng đó.

...

Bạch Miêu không biết lại chạy đi đâu chơi, đường của Kim Hàn Tuyết đã thông, Phương Nguyên cũng có thể yên lòng, từ từ làm chuyện của mình, tu luyện một đạo tâm kiếm không gì là không thể trảm, đồng thời cũng dung hội quán thông pháp môn của kiếm đạo này.

Dần dần, thời gian từng năm trôi qua.

Đến năm thứ sáu, kiếm ý của Thanh Dương Kiếm Si cũng đã biến mất.

Phương Nguyên biết nguyên nhân trong đó, một đạo kiếm ý này được Thanh Dương Kiếm Si lưu lại trên Tuyết Nguyên, vốn là hành động vô tình, là bèo trôi không rễ, nó quá ngưng luyện, bởi vậy ở trên Tuyết Nguyên này, bị gió tuyết tập kích mấy trăm năm lại vẫn cứ tồn tại, nhưng khi Phương Nguyên phát hiện ra đạo kiếm ý này, trao đổi với nó, đã làm tiêu hao lực lượng trên đạo kiếm ý, từng chút từng chút, cho tới khi hao hết lực lượng.

Trên ý nghĩa nào đó mà nói, đạo kiếm ý này giống như bị Phương Nguyên ăn vào.

Dù sao, đạo lý ẩn chứa trong kiếm ý này quả thật cũng bị Phương Nguyên đào bới ra hết.

Cứ vậy trong gió tuyết mờ mịt, lại từng năm trôi qua.

Phương Nguyên đã quên cả thời gian.

Dường như thế gian này cũng đã quên hắn.

Ở lại trên Tuyết Nguyên, trong lòng hắn chỉ còn ma luyện kiếm đạo.

Ở đây, hắn không thấy sự tồn tại của người khác, cũng không nghe được một số đại sự phát sinh trên thế gian, tránh được bị phân tâm, có thể đầu nhập tất cả tinh lực vào trong tu luyện tâm kiếm, trong lòng không có vướng bận, chỉ có gió tuyết mờ mịt bầu bạn.
Bình Luận (0)
Comment