Chương 1162: Trời Nam Hải biến thành đỏ rồi (1)
Thế là, mười năm trôi qua.
Cho tới một ngày này, phía nam Cửu Châu chợt có một mảng huyết ý bốc lên, giống như Huyết Biên khảm ở chân trời.
Cũng vào lúc này, Phương Nguyên bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, mở mắt ra.
- Trời của Nam Hải sao lại biến thành màu đỏ?
Phương Nguyên ngồi không nhúc nhích trong Kiếm Lư không biết đã bao lâu, cả người cơ hồ đã biến thành tảng đá lại từ từ mở mắt, nhìn về phía nam, trong Kiếm Lư này vẫn tràn ngập gió tuyết, thật sự không thể nhìn ra quá xa. Nhưng cũng không biết vì sao, hắn vẫn có thể cảm thấy thiên không phía nam cách xa không biết bao nhiêu vạn dặm, lúc này đã biến thành màu đỏ, một tia đỏ hoa mỹ đó mang theo một loại cảm giác lực lượng khó có thể hình dung, cho dù hắn đang ở Cực Bắc Tuyết Nguyên, cũng vẫn có thể nhìn thấy một đạo tơ đỏ nhàn nhạt này.
Cùng lúc đó, Phương Nguyên bỗng nhiên cảm thấy ở thắt lưng dường như có một vật hơi nóng lên.
Hắn giật mình, vội vàng lấy ra, liền thấy đó là Thanh Bì Hồ Lô, bên trên có hoa văn mây, hoa văn mây đó có màu đỏ, khắc thành bộ dạng một con chim loan, lúc Phương Nguyên lấy hồ lô này, chỉ thấy chung quanh bỗng nhiên trào ra sương đỏ, chung quanh nổi lên vòng xoáy lớn, giống như linh khí trong mấy ngàn dặm chung quanh đều bị cường hành hút tới.
Giống như cá voi hút nước, trong hồ lô này đã tích lũy đủ linh khí, sau đó một ngọn lửa hồng sinh ra.
Trong ngọn lửa hồng bên trên Thanh Bì Hồ Lô, bỗng nhiên truyền ra một tiếng kêu to, sau đó liền nhìn thấy con chim loan đó từ trên hồ lô bay ra, giãn gân giãn cốt, rung rung lông chim, mặt hướng về phía nam, gáy to ba tiếng.
- Hồng Loan Điểu trên hồ lô sống lại rồi?
Phương Nguyên thấy một màn trước mắt, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Trong lòng có một ước định đã làm ra lúc trước, hiện giờ đang hiện lên một cách rõ ràng.
- Phương Nguyên sư huynh, tương lai có một ngày, ta cũng không biết là bao lâu, có lẽ là mười năm tám năm, cũng có thể là mấy chục năm, tóm lại vào lúc đó, bầu trời Nam Hải sẽ biến thành màu đỏ, vào lúc đó, Hồng Loan Điểu sẽ sống lại, dẫn ngươi bay về phía Nam Hải...
Tư duy do ngộ kiếm mười năm, dường như trở nên có chút cứng ngắc đã dần dần linh hoạt lại.
Trước mắt hiện ra khuôn mặt của một người con gái tươi cười xinh xắn, hai mắt linh động, luôn mang theo chút vẻ giảo hoạt.
Rất nhanh, khuôn mặt đó lại trở nên có chút lo lắng:
- ... Ngươi nhất định phải tới!
....
- Đến lúc rồi à?
Phương Nguyên nhớ tới ước định với Lạc Phi Linh.
Cách một hồi ước định đó đã gần hai mươi năm, bởi vì lúc ấy Lạc Phi Linh cũng không biết là lúc nào, trong lòng Phương Nguyên tất nhiên cũng không biết, dần dà, Phương Nguyên cơ hồ cho rằng đó là một giấc mộng, chỉ thỉnh thoảng lấy hồ lô kia ra, nhìn Hồng Loan Điểu dường như vĩnh viễn sẽ không sống lại ở bên trên, mới xác định còn có một hồi ước định như vậy.
Cũng không ngờ, khi mình sắp sửa vì kiếm mà quên đi tất cả, ước định này lại tới.
Hồng Loan Điểu từ trên hồ lô bay xuống, cánh nhẹ nhàng xòe ra, miệng ngậm góc áo của Phương Nguyên, dường như đang thúc giục hắn nhảy lên lưng mình, nhưng sau khi Phương Nguyên hơi trầm ngâm một thoáng, liền nói:
- Ngươi cứ chờ một chút đã, ta cần xử lý chút chuyện!
Dứt lời, ra khỏi Kiếm Lư, về tới Vô Sinh Kiếm Chủng.
Phá ra từng tầng đại trận, liền nhìn thấy Kim Hàn Tuyết trong đại trận.
Hiện giờ tuy hai người gần trong gang tấc, nhưng lại đã mấy năm không gặp, Phương Nguyên cảm ứng một chút khí cơ của Kim Hàn Tuyết, trong lòng hơi thả lỏng, lại thấy khí cơ của nàng ta ngưng luyện, sớm đã kết thành Tử Đan, hơn nữa một thân tu vi cũng đã đề thăng tới Kim Đan trung cảnh, không ngờ lại cao như vậy.
Nữ tử này cuối cùng vẫn bước lên con đường thành tiên rồi!
Nàng ta vốn là Ngũ Hành Trúc Cơ, lại phá vỡ vách tường đó, tu thành Tử Đan.
Ngay cả Phương Nguyên nhìn thấy một màn này cũng không khỏi than khẽ trong lòng.
Nếu nàng ta lúc ban đầu chính là Thiên Đạo Trúc Cơ, sau đó lại kết thành Tử Đan, tuy không tầm thường, nhưng ở trong mắt Phương Nguyên, cũng không có gì quá đặc biệt, dù sao bản thân Phương Nguyên cũng là như vậy, cũng đã thấy không ít người có thành tựu như vậy, nhưng dù sao Kim Hàn Tuyết là từ phía dưới con đường thành tiên mà đi lên, liền lộ ra nàng ta bất phàm hơn, phóng tới trong giới tu hành, chỉ sợ cũng là một đoạn giai thoại.
Lúc Phương Nguyên phá tầng tầng đại trận tiến vào, Kim Hàn Tuyết cũng đã có cảm ứng, nàng ta mở mắt, nhìn Phương Nguyên đi vào trong Vô Sinh Kiếm Chủng, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng, kêu lên:
- Phương Nguyên sư huynh, ta....
Phương Nguyên cười cười, chắp tay nói:
- Chúc mừng Tuyết sư muội, tâm nguyện của ngươi đã được hoàn thành!
Trên mặt Kim Hàn Tuyết có nụ cười không thể che giấu, dường như cũng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nhất thời lại không ngờ không tìm thấy từ ngữ thích hợp để hình dung tâm tình của mình, đành phải dùng những lời bình thường nhất, nói:
- Phương Nguyên sư huynh, ta không ngờ thật sự có được ngày hôm nay, trong lòng ta rất vui mừng, cũng vô cùng cảm kích ngươi, tu vi hiện giờ của ta, có thể nói đều là ngươi cho ta...
- Là tự ngươi chăm chỉ cần cù!
Phương Nguyên cười cười lắc đầu, sau đó nói:
- Tuyết sư muội, ta phải đi rồi!
Kim Hàn Tuyết không biết còn bao nhiêu lời muốn nói, lại nghe thấy Phương Nguyên bảo vậy, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, dường như cảm thấy có chút không nỡ, nhưng vẫn lập tức đứng lên, nói:
- Vậy ngươi chờ ta một chút, ta thu dọn đồ.