Chương 1163: Trời Nam Hải biến thành đỏ rồi (2)
Phương Nguyên lắc đầu:
- Ngươi vừa vượt qua đại đạo, còn cần ma luyện nhiều hơn, hoàn cảnh nơi này rất thích hợp với ngươi!
Kim Hàn Tuyết có chút kinh ngạc, nói:
- Nhưng ngươi không phải nói phải đi à!
Phương Nguyên trầm mặc một hồi, nói:
- Ta là đến nói lời từ biệt với ngươi!
Kim Hàn Tuyết hơi biến sắc, ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên nói:
- Rất nhiều năm trước, ta định ra ước định với một vị bằng hữu, hiện giờ đến lúc ta đi phó ước rồi!
Kim Hàn Tuyết bỗng nhiên trầm mặc, trên mặt dường như có chút quẫn bách, lại có chút biểu cảm cứng ngắc.
Nhìn bộ dạng này của nàng ta, trong lòng Phương Nguyên cũng có chút phức tạp.
Do dự một thoáng, hắn thấp giọng nói:
- Tuyết sư muội, có một số việc...
Kim Hàn Tuyết bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Phương Nguyên với vẻ nghiêm túc, thấp giọng nói:
- Vị bằng hữu đó của ngươi rất đẹp à?
Phương Nguyên không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể trầm mặc.
Hắn không phải ngốc thật, sự ngờ nghệch bình thường phần lớn cũng là ảo giác người khác sinh ra, trong lòng rất mẫn cảm, sao lại không cảm nhận được tình nghĩa của Kim Hàn Tuyết đối với mình, ngẫm lại lần này trên Tuyết Nguyên, nàng ta thực sự cũng từng giúp mình không ít, lúc trước để lay tỉnh sơ tâm của mình, không tiếc chịu khổ sở bị kiếm ý lăng trì, nhìn bộ dạng một thân máu chảy đầm đìa của nàng ta, sao lại không động lòng?
Nhưng cho dù là động lòng thì mình có thể làm gì chứ?
Kiếm chỉ một niệm, người chỉ một lòng!
....
Phương Nguyên há há miệng, muốn muốn thêm gì đó, không ngờ lại không nói ra được.
Nhưng không ngờ, Kim Hàn Tuyết bỗng nhiên cười nói:
- Có thể khiến Phương Nguyên sư huynh nóng ruột nóng gan như vậy, mấy chục năm cũng không quên ước định lúc trước, cô nương đó nhất định vô cùng xinh đẹp, Phương Nguyên sư huynh mau đi đi, đại sự như vậy không thể chậm trễ...
Phương Nguyên nhìn nụ cười trên mặt Kim Hàn Tuyết, hơi ngẩn ra, nhíu mày.
Kim Hàn Tuyết bật cười:
- Thần pháp ngươi để lại cho ta đã khiến ta thuận lợi kết thành Tử Đan, nếu không có gì bất ngờ, chăm chỉ cần cù, như vậy ngày ta kết thành Chí Tôn Nguyên Anh sẽ tới, hoàn cảnh trên Tuyết Nguyên hiện giờ vừa hay giúp ta tu hành tốt hơn, huống hồ đợi ngày tu vi của ta có thành tựu, cũng phải sớm về Thiên Lai Thành Kim gia, làm một chút chuyện, chuẩn bị việc ứng đối đại kiếp.
Nói xong nhẹ nhàng lắc đầu:
- Cho nên, ta không có thời gian đi phó ước cùng ngươi!
Phương Nguyên trầm mặc một hồi, gật đầu, muốn nói lại thôi.
- Phương Nguyên sư huynh...
Nhìn bộ dạng của Phương Nguyên, Kim Hàn Tuyết bỗng nhiên gọi hắn một tiếng.
Trên mặt nàng ta dường như có chút kiên quyết, lại trầm mặc một hồi, mới ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên, cười nói:
- Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta biết ngươi là một người rất tốt, ta cũng muốn đi thêm một chút cùng ngươi, mỗi một lần đi cùng ngươi, trong lòng ta luôn vô cùng vui vẻ, trong mười năm ở Tuyết Nguyên này, tuy chúng ta không gặp mặt nhiều, nhưng biết có ngươi kề bên, trong lòng ta cũng kiên định!
Phương Nguyên hơi nhíu mày, đáy mắt dường như có chút xấu hổ.
- Chỉ là...
Kim Hàn Tuyết lại trầm xuống, thanh âm hơi đổi, nhìn Phương Nguyên cười nói:
- Ta thích tu hành hơn là đi cùng ngươi.
Nàng ta cười rất nhẹ nhàng, trên mặt dường như cũng có một tia kiên định, cười nói:
- Ngươi biết trước kia khi ở Kim gia, bọn họ đều gọi ta là "Đạo si", chính là bởi vì ta chỉ thích tu hành, chỉ muốn có một ngày, có thể chạm đến đại đạo...
Nói đến đây, nàng ta cúi đầu thở dài:
- Người như ta, đã định trước là không thể có duyên phận gì với ngươi!
Nghe nàng ta nói vậy, biểu cảm của Phương Nguyên hơi biến đổi, nổi lên mấy phần kính ý, trong lòng cũng khoan khoái hơn rất nhiều.
Nhìn Kim Hàn Tuyết, hắn nói:
- Nếu đại đạo hữu hình, vậy hy vọng chúng ta có thể lại gặp nhau trên đại đạo!
Kim Hàn Tuyết ra sức gật đầu, nói:
- Ta sẽ không tiếc tất cả!
- Thứ từng đáp ứng trả lại cho Kim gia các ngươi, cũng nên đưa cho ngươi rồi!
Phương Nguyên không nói gì, lấy ra một quyển trục đặt ở phía trước Kim Hàn Tuyết, bên trong chính là Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn hoàn chỉnh, Kim Hàn Tuyết hơi biến sắc, trịnh trọng tiếp nhận quyển trục này, nhẹ nhàng ôm vào trong lòng, cúi đầu, nhất thời trở nên trầm mặc.
Phương Nguyên nói:
- Kim Hàn Tuyết sư muội, ngươi bằng vào bản sự của mình thu hồi pháp này, rất rất giỏi!
Kim Hàn Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói:
- Dù sao ta cũng là đạo si mà...
Phương Nguyên gật đầu, sau đó ra khỏi Kiếm Chủng.
Sau khi rời khỏi Kiếm Chủng, sắc mặt hắn có chút cảm khái, nhưng rất nhanh liền bị gió tuyết trên Tuyết Nguyên thổi đi.
Mà ở trong Kiếm Chủng, Kim Hàn Tuyết ôm quyển trục đó, chậm rãi ngồi xuống, trên mặt nàng ta vẫn lưu lại nụ cười, nhớ tới những lời vừa rồi nói với Phương Nguyên, lại đột nhiên có hai dòng nước mắt chảy xuống, khiến nụ cười của nàng ta dần dần trở nên chua chát.
Kim Hàn Tuyết vội vàng giơ tay lên lau, nhưng càng lau nước mắt trên mặt lại càng nhiều.
Đến lúc cuối cùng, nàng ta bỗng nhiên buông quyển trục xuống, thấp giọng khóc nức nở.
Giống như sợ kinh động tới gì đó, tiếng khóc của nàng ta rất khẽ, bị gió tuyết mờ mịt thổi qua, liền tan đi.
- Đi thôi!
Phương Nguyên về tới trong Kiếm Lư, cũng không có gì để thu dọn, chỉ mang theo tảng đá có được trong Kiếm Lư của Thanh Dương Kiếm Si, sau đó phi thân nhảy lên lưng Hồng Loan Điểu. Hồng Loan Điểu này không cần hắn phân phó, gáy lên một tiếng, bay đến trong không trung, hai cánh giang ra, cánh dài chừng hơn mười trượng.