Chương 1164: Rời khỏi Tuyết Nguyên (1)
Cũng không biết là bởi vì chim này là linh thể, hay là vì nguyên nhân gì khác, cho dù là trong gió tuyết của đạo ranh giới tuyết thứ chín này, cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn, không ngờ có thể thành công bay trong gió tuyết.
Nếu là Hồng Loan thực sự, e là đã bị gió tuyết này xé tan, mà nó thì chỉ hơi run run, sau đó hai cánh khuấy động gió tuyết, bay thẳng về phía nam, tựa hồ là nhắm chuẩn một phương hướng, chỉ biết bay tới đó.
Nếu có thể phi hành, tốc độ tất nhiên cực nhanh, lúc trước Phương Nguyên vào đạo ranh giới tuyết thứ chín của Tuyết Nguyên này, không biết phải mất bao nhiêu thời gian, hiện giờ lại tiết kiệm hơn không ít, Hồng Loan Điểu giống như một mũi tên vắt ngang chín tầng trời Tuyết Nguyên, bắn thẳng tới phía nam, mắt thấy gió tuyết vô biên bị nó bỏ lại phía sau, chỉ mấy ngày, đã xuyên qua đạo ranh giới tuyết thứ chín, sau đó là đạo thứ tám.
Lại qua mấy ngày, Phương Nguyên đã đi tới khu vực ranh giới tuyết thứ bảy, hắn lợi dụng thần thức chỉ điểm, bảo nó bay thẳng tới hướng tây, chưa hết một ngày đã tới một núi tuyết, cũng nhìn thấy Lục Tuyệt Cung ẩn trong núi tuyết.
- Người tới là ai?
Trong Lục Tuyệt Cung, lặng lẽ không một tiếng động, nhưng ở ngoài Lục Tuyệt Cung, trên một tuyết lĩnh, lại có người hét lớn.
- Các ngươi chắc biết ta là ai!
Phương Nguyên từ trên lưng Hồng Loan nhảy xuống, đứng trong đất tuyết, áo xanh phần phật, cưỡi gió mà bay, quay đầu nhìn về phía đó, liền nhận ra nam tử trên tuyết lĩnh, người này lúc trước đã gặp mình ở gần đạo ranh giới tuyết thứ ba, đại biểu cho Thừa Thiên Kiếm Đạo, cũng tặng mình pháp môn sơ cấp của Kiếm Điển.
Người đó tất nhiên cũng nhận ra Phương Nguyên, chỉ lại không thể tin được vào ánh mắt của mình, thậm chí còn trở nên vô cùng khẩn trương.
- Ngươi không ngờ còn dám tới Lục Tuyệt Cung ta?
Hắn giơ tay phải lên, trong bóng tối liền có vô số bóng đen chạy về phương xa, không biết là đang tra xét gì.
Mười năm trước, thiếu chủ và tứ đại trưởng lão nhà mình, cùng với một đám cao thủ của Thừa Thiên Kiếm Đạo cùng tới Tuyết Nguyên, cuối cùng bị thương mà về, tứ đại trưởng lão và cao thủ các lộ đều một đi không quay lại, nghe nói là có liên quan tới vị lục đạo khôi thủ này, trong lòng người của Thừa Thiên Kiếm Đạo, đều coi người này là phản đồ, hận không thể lóc thịt hắn ra, chỉ là trong thời gian mười năm này, biết rõ người này ở đạo ranh giới tuyết thứ chín, nhưng một là bởi vì gió tuyết sau đạo ranh giới tuyết thứ chín rất đáng sợ, lại bởi vì Tẩy Kiếm Trì từng bước bức ép, mới không đi vào tìm hắn.
Thậm chí trước đó, bọn họ ngay cả Lục Tuyệt Cung cũng vứt bỏ, chính là lo lắng Tẩy Kiếm Trì thông qua hắn mà có được địa điểm của Lục Tuyệt Cung.
Chỉ là mười năm qua, Tẩy Kiếm Trì vẫn không phát binh Lục Tuyệt Cung, bọn họ mới hơi yên tâm, lại phái những người này trở về trấn thủ, nhưng vừa qua không được bao lâu, liền đột nhiên nhìn thấy người mà Thừa Thiên Kiếm Đạo hận nhất lại xuất hiện ở đây, sao có thể không sợ hãi?
Trong nhất thời, còn lo hắn liệu có dẫn theo người của Tẩy Kiếm Trì công tới hay không, tất nhiên phải vội vàng tra xét một phen.
Mà nghênh đón ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ của vị cố nhân Tẩy Kiếm Trì này, vẻ mặt Phương Nguyên vẫn thản nhiên, nói:
- Mời thiếu minh chủ ra gặp mặt!
- Ngươi còn muốn gặp thiếu chủ?
Người đó lập tức giận dữ, đồng thời càng thêm khẩn trương nhìn lướt qua chung quanh, quát:
- Thiếu chủ sớm đã không còn ở đây rồi!
Phương Nguyên không nhịn được mà nhíu mày, thản nhiên nói:
- Ta không tin hắn lại nỡ bỏ đi, cho dù không ở đây, nhất định cũng vẫn ở gần, ngươi cứ mời hắn tới là được, Phương Nguyên có việc muốn bẩm báo, nếu hắn thật sự không muốn hiện thân, vậy Phương mỗ sắp phải đi rồi!
Sắc mặt người đó lập tức trở nên khó coi, vẫn muốn nói tiếp, trong Lục Tuyệt Cung lại bỗng nhiên vang lên một tiếng cười.
Khi tiếng cười này vang lên, trên đỉnh Lục Tuyệt Cung, một cái bóng bay lên, từ từ biến hóa, chính là bộ dạng của Thừa Thiên thiếu chủ, ánh mắt hắn thản nhiên quét qua mặt Phương Nguyên, xua tay với người của Thừa Thiên Kiếm Đạo ở chung quanh, ý bảo bọn họ không cần hoang mang, sau đó mới lại thản nhiên nhìn về phía Phương Nguyên, cười nhẹ nói:
- Phương đạo hữu tới gặp ta là có chuyện gì?
Phương Nguyên nhìn hắn, cũng không nói nhiều, chỉ lấy ra một đạo quyển trục.
Đặt ở trong tay nhìn một cái, tay trái đẩy nhẹ, đưa quyển trục này tới trước người Thừa Thiên thiếu chủ.
Thừa Thiên thiếu chủ hơi biến sắc, một đạo kiếm khí đỡ quyển trục này trong không trung, thanh âm lạnh lùng nói:
- Đây là vật gì?
- Làm khó ngươi có thể nhịn mười năm không đi gặp ta!
Phương Nguyên nói:
- Nhưng ta lại không thể không tới gặp ngươi trước, mười năm trước ngươi tìm ta đòi phương pháp kiếm ý đại thành, ta dùng lời nói lừa ngươi, nhưng nhìn bộ dạng hiện giờ của ngươi, chắc ngươi không có phản ứng, thế cũng tốt, trong mười năm này, ta đã thôi diễn thông suốt các pháp môn, phương pháp kiếm ý đại thành, thậm chí là pháp môn kiếm đạo sau kiếm ý đại thành mà ngươi muốn đều ở đây!
Những lời này khiến Thừa Thiên thiếu chủ đó sững sờ:
- Ngươi nói gì cơ?
Vừa rồi còn vẫn yên tâm, cảm thấy với tính tình của Phương Nguyên, chắc sẽ không dẫn người của Tẩy Kiếm Trì tới đây, nhưng lúc này nghe Phương Nguyên nói vậy. Lại đột nhiên có chút lo lắng, âm thầm vung tay lên, lập tức lại có mười mấy người chạy đến ngoại vi tra xét xem có kẻ địch hay không.
Phương Nguyên nhìn ra được tâm tư của hắn, chỉ thản nhiên cười cười,:
- Là thật hay giả, ngươi cứ xem qua là biết!