Chương 1165: Rời khỏi Tuyết Nguyên (2)
Dứt lời, phi thân lên Hồng Loan, một luồng sáng đỏ lập tức bay về hướng nam.
Thừa Thiên thiếu chủ có bao lời muốn nói, lại không ngờ Phương Nguyên đi nhanh như vậy, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Tay phải hắn đã giơ lên, nhưng cho tới khi Phương Nguyên rời khỏi, vẫn chưa hạ tay xuống.
Các vị cao thủ của Thừa Thiên Kiếm Đạo ẩn núp trong chỗ tối cũng chỉ đành ngượng ngùng thu hồi sát ý.
Sau khi do dự một lúc, hắn vẫn mở quyển trục đó ra, ánh mắt đảo qua nội dung bên trong, lại càng xem càng giật mình, càng xem càng khó coi, đến cuối cùng, xoẹt một tiếng khép quyển trục lại, tức tới thở hổn hển.
- Thiếu chủ, trong ngàn dặm đều không thấy dấu vết của đệ tử Tẩy Kiếm Trì.
Có người đã tra khắp các vực chung quanh, vội vàng quay về bẩm báo với hắn, ánh mắt cổ quái nhìn lướt qua quyển trục trong tay thiếu chủ.
Có chút kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ, người này tới đây, thực sự không phải định gây bất lợi cho Thừa Thiên Kiếm Đạo ta?
Thiếu minh chủ của Thừa Thiên Kiếm Đạo cười khổ một tiếng, nói:
- Yên tâm đi, lần này hắn sẽ không gây bất lợi cho chúng ta...
Một đám tu sĩ Thừa Thiên Kiếm Đạo chung quanh nghe vậy, đều thầm thở phào.
Sau đó liền nghe thiếu chủ của Thừa Thiên Kiếm Đạo cười khổ nói:
- Hắn đã nghĩ ra một biện pháp tốt hơn để tiêu diệt Thừa Thiên Kiếm Đạo ta...
- Hả?
Các tà kiếm tu chung quanh nghe vậy lập tức trố mắt đứng nhìn.
Nhưng Thừa Thiên thiếu chủ này lại không nói tiếp, thận trọng thu hồi quyển trục đó, nói:
- Ta muốn đi gặp phụ thân!
...
Hồng Loan giương cánh, bay khỏi Lục Tuyệt Cung, lướt đi trên Tuyết Nguyên.
Hiện giờ theo cách đạo ranh giới tuyết thứ chín lạnh căm căm, cuồng phong gào thét đó càng xa, tốc độ của Hồng Loan này cũng càng nhanh, mà tương ứng, xác suất gặp phải tu sĩ khác cũng càng lúc càng lớn, Phương Nguyên đã mười năm chưa rời khỏi đạo ranh giới tuyết thứ chín, tất nhiên không biết hiện giờ bên ngoài sớm đã khác xưa, trong bóng tối có thêm không biết bao nhiêu cơ sở ngầm của đệ tử Tẩy Kiếm Trì, từ lúc ban đầu khi hắn rời khỏi đạo ranh giới tuyết thứ chín, tin tức này đã bị Tẩy Kiếm Trì biết được, sau đó các nơi truyền ra tin tức, mau chóng lan rộng.
- Phương Nguyên đạo hữu, xin dừng lại!
Phương Nguyên ngồi trên Hồng Loan, sau một ngày, đi tới vùng núi tuyết của đạo ranh giới tuyết thứ ba, không ngờ thấy ở đây đã bố trí một đạo kiếm trận uy lực đáng sợ, mà trên vùng trời của kiếm trận có chín vị áo trắng lăng không mà đứng, trong kiếm trận còn có từng đạo hắc ảnh, khí cơ đáng sợ, đều là đệ tử áo đen tu vi không tầm thường, phòng thủ nghiêm cẩn cả một mảng không vực này.
Hồng Loan hơi dừng lại, bồng bềnh trong không trung, Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía chín vị áo trắng, nói:
- Các ngươi vẫn muốn ngăn cản ta?
Trong mấy người đó, một vị nhìn thì khí cơ trầm ổn hơn một chút trầm giọng nói:
- Trong thời gian mười năm này, ngươi ngộ kiếm trong Tuyết Nguyên, Tẩy Kiếm Trì ta chẳng những không làm phiền ngươi, ngược lại còn giúp ngươi giải quyết không ít phiền phức, nhưng không ngờ, ngươi bế quan mười năm, vừa đi ra liền gặp mặt Tà Kiếm Tu Sĩ, Tẩy Kiếm Trì chúng ta sao có thể yên tâm để ngươi rời khỏi?
Phương Nguyên nghe thấy những lời này, khẽ nhíu mày, không trả lời.
Người áo trắng đó trầm giọng nói:
- Nói không chừng, về tình về lý, ngươi đều nên theo chúng ta đi gặp kiếm thủ một phen!
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Không có thời gian, cũng không có hứng thú!
Sắc mặt của người áo trắng khó coi hơn mấy phần, trầm giọng nói:
- Chúng ta phụng mệnh làm việc, không muốn dây dưa quá nhiều với ngươi, nhưng ta nghĩ ngươi chắc minh bạch, hiện giờ chúng ta có chín vị áo trắng, tám mươi mốt vị áo đen, bày ra Phong Thiên Kiếm Trận này, ở đây đợi ngươi mười năm, cho dù Nguyên Anh Kiếm Tiên cũng đừng hòng dễ dàng vượt qua, ngươi tốt nhất đừng tự chuốc lấy khổ, theo chúng ta đi một chuyến!
Người bên cạnh nghe vậy, cũng lạnh lùng nói:
- Không sai, nếu ngươi không vào tà đạo, việc gì phải ngại gặp Tẩy Kiếm Trì kiếm thủ?
Nghe bọn họ hò hét, sắc mặt Phương Nguyên đã có chút không vui.
Hắn nghĩ nghĩ, ngẩng đầu lên, thản nhiên nói:
- Lo lắng của các ngươi cũng có đạo lý, nhưng ta vẫn có mấy câu muốn nói!
Mấy vị áo trắng nhìn nhau, một người trong đó quát lạnh:
- Nói gì?
- Thứ nhất, nếu ta muốn chứng minh mình không vào tà đạo, vậy có rất nhiều biện pháp, không nhất định phải đi gặp Tẩy Kiếm Trì kiếm thủ!
Khi những lời này vang lên, hắn đã vỗ nhẹ cổ Hồng Loan.
Hồng Loan nghe lệnh, gáy to một tiếng, tung cánh bay về phía trước.
Mà Phương Nguyên, lúc này cũng ngẩng đầu lên, trong hai mắt, bỗng nhiên mất đi tất cả cảm tình, chỉ có hàn quang ngưng luyện đến cao nhất, cùng lúc đó, thanh âm của thanh âm cũng trở nên vô cảm, giống như đang kể một chuyện không thể bàn cãi.
- Thứ hai, cho dù các ngươi ngăn cản được Nguyên Anh Kiếm Tiên, lại không ngăn cản được ta!
- Ngươi...
Tốc độ của Hồng Loan nhanh tới đáng sợ, hai cánh vỗ một cái trong không trung, liền hóa thành một luồng sáng đỏ, cơ hồ đâm vào kiếm trận đó.
Đệ tử của Tẩy Kiếm Trì thấy thế đều kinh hãi, hoàn toàn không hiểu vì sao Phương Nguyên lại xông trận một cách thô bạo như vậy, trong lòng cũng bởi vậy mà càng xác định nguyên nhân hắn lén đi gặp Tà Kiếm Tu, chỉ thấy Hồng Loan đó đến cực nhanh, không kịp nghĩ gì, chỉ hét to một tiếng, tám mươi mốt vị Hắc Bào Kiếm Đồ thôi động Phong Thiên Kiếm Trận, mà chín vị áo trắng thì vội vàng lao về phía chín phương hướng trên vùng trời kiếm trận, một thân kiếm ý thôi động tới cực hạn, chỉ trong nháy mắt liền có kiếm ý xộc lên trời!
Ầm ầm...