Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1166 - Chương 1166: Một Kiếm Chiếu Sáng Tuyết Nguyên (1)

Chương 1166: Một kiếm chiếu sáng Tuyết Nguyên (1)
Kiếm khí đáng sợ cuốn ra chung quanh hơn mười dặm, phủ kín cả một mảng hư không to lớn, mắt thường có thể nhìn thấy từng đạo kiếm khí tinh mịn mà đáng sợ, giống như thủy triều, lại giống như hung thú, từ trong không trung cuốn xuống, cơ hồ muốn nhấn chìm cả con Hồng Loan này.

- Muốn trực tiếp động thủ à?

Ở gần núi tuyết không chỉ có đệ tử Tẩy Kiếm Trì, còn có vô số tu sĩ Tuyết Nguyên quan chiến từ xa.

Từ khi tin tức Phương Nguyên đã rời khỏi chỗ sâu nhất của Tuyết Nguyên được tiết lộ ra, đã dẫn tới sự chú ý của vô số tu sĩ Tuyết Nguyên.

Dù sao trong mười năm này, Phương Nguyên một mình ở Kiếm Lư, dường như bị toàn bộ thế giới lãng quên, nhưng trên thực tế, Tuyết Nguyên này lại chưa bao giờ quên hắn dù chỉ một ngày, Thừa Thiên Kiếm Đạo, đạo thống, thế gia Trung Châu, không biết bao nhiêu người đều hận hắn tới chết, tục truyền đã ra giá cho cái đầu của hắn cao tới mức khiếp người, một đám tu sĩ Tuyết Nguyên, tất nhiên trong lòng cũng ngứa ran, muốn phát tài to.

Chỉ là Phương Nguyên ở sâu trong Tuyết Nguyên, hàn thiên băng địa, lại không ai có thể có quyết đoán tiến vào sau đạo ranh giới tuyết thứ chín tìm hắn, huống hồ Tẩy Kiếm Trì trong mười năm này cũng luôn có Bạch Bào Đệ Tử thường lui tới Tuyết Nguyên, vì không rõ thái độ của bọn họ, trên một trình độ nào đó cũng uy hiếp tới các tu sĩ Tuyết Nguyên, chỉ dám kiễng chân chờ đợi ở ở ngoại vi, lại một mực không ai dám đi vào tìm hắn.

Mà hiện giờ, Phương Nguyên cuối cùng cũng đi ra, các tu sĩ Tuyết Nguyên sao lại không động tâm?

Vì Phương Nguyên đi ra quá nhanh, đệ tử Tẩy Kiếm Trì cũng không thể ở phụ cận đạo ranh giới tuyết thứ sáu hoặc là thứ năm mà ngăn cản hắn, chỉ có thể khẩn cấp triệu tập mọi người, bày ra kiếm trận ở phụ cận đạo ranh giới tuyết thứ ba, phản ứng của các tu sĩ Tuyết Nguyên thì chậm hơn Tẩy Kiếm Trì, lúc này cũng chỉ có thể vội vàng tới chỗ đạo ranh giới tuyết thứ ba, xem xem có cơ hội gì hay không?

Chỉ tiếc là, cho dù chạy đến nơi này rồi, cũng vẫn bị Tẩy Kiếm Trì giành trước.

Trong mười năm này, Tẩy Kiếm Trì có thực lực tiến vào sâu trong Tuyết Nguyên đi truy sát vị lục đạo khôi thủ này nhất, nhưng lại một mực không làm vậy, còn có người suy đoán lục đạo khôi thủ này có phải đã hóa giải mâu thuẫn với Tẩy Kiếm Trì rồi hay không, không ngờ hiện giờ lại vẫn chính diện đối kháng với nhau!

- Vạn nhất chết trong kiếm trận của Tẩy Kiếm Trì, chúng ta chẳng phải công dã tràng à?

Các tu sĩ Tuyết Nguyên lo lắng nhìn một màn trong không trung, trong lòng rất hận sự bá đạo và cường thế của Tẩy Kiếm Trì.

...

Các tu sĩ có nghĩ nhiều tới mấy thì cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Trên núi tuyết, một đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì thôi động đại trận, kiếm ý đáng sợ, phô thiên cái địa, dường như có thể khuấy nát tất cả.

Mà đây chính là Phong Thiên Kiếm Trận trong thập đại kiếm trận của Tẩy Kiếm Trì!

Kiếm trận vừa động, bịt trời khóa đất, ruồi muỗi cũng không thể bay qua!

Tuy hiện giờ người Tẩy Kiếm Trì bố trí canh giữ ở nơi này, ngăn chặn Phương Nguyên, cao nhất chỉ là Bạch Bào Đệ Tử, dù sao với thân phận của Phương Nguyên, vẫn chưa đáng để Nguyên Anh Kiếm Tiên vì một mình hắn mà tạm bỏ mọi chuyện, chuyên môn tới trông chừng hắn nhiều năm, nhưng đây dù sao cũng là kiếm trận từ chín vị áo trắng, tám mươi một vị áo đen tổ thành. Chín vị áo trắng hóa thành hạch tâm kiếm trận, tám mươi mốt vị áo đen thì hóa thành chủ thể đại trận.

Sau khi bố trí loại đại trận này, đó quả thật là uy thế kinh thiên.

Những gì họ nói lúc trước, rõ ràng không phải là giả, kiếm trận này vừa xuất hiện, Nguyên Anh Kiếm Tiên cũng có thể bị ngăn cản.

- Nên thử kiếm rồi...

Mà nghênh đón một mảng kiếm vân đó, Phương Nguyên lại bình tĩnh tới dị thường, mặt không biểu tình, cúi đầu suy ngẫm, giống như đang cân nhắc vấn đề gì đó, cách kiếm trận đã gần như vậy, hắn thậm chí lại không có ý định rút kiếm, quanh người cũng sạch trơn, một tia kiếm khí cũng không có, ngay cả đệ tử Tẩy Kiếm Trì cũng có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng hắn là muốn xông qua kiếm trận, tới đây tìm chết...

Nhưng cũng vào lúc hắn đón đỡ một mảng kiếm trận đó, thậm chí bị kiếm ý ảnh hưởng, hắn đột nhiên lại ngẩng đầu lên.

- Vù!

Không có thần thông thuật pháp gì, cũng không có kiếm chỉ kiếm quyết gì, thậm chí còn không rút kiếm.

Hắn chỉ cứ vậy ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm lại.

Sau đó vào lúc này, nhục thân của hắn dường như đều trở nên hư ảo, giống như không chân thực, biến mất trong thế giới này, chỉ có một đạo kiếm quang từ mi tâm hắn sinh ra, điểm một cái trong không trung, tỏa ra một tia quang mang chói mắt.

Trong một chốc đó, hư không tĩnh lặng, dường như gió tuyết, thiên địa, đều biến mất.

Dường như trong một thoáng đó, tất cả chân thật đều biến thành giả, ngược lại một đạo kiếm quang hư ảo đó lại trở thành chân thật.

Lúc này, dường như thần hồn của mọi người đều bị kiềm hãm, tất cả trước mắt đều trở nên mờ ảo.

Thứ duy nhất còn rõ ràng, chỉ có một kiếm đó!

Một kiếm này vô cùng đơn giản.

Không có biến hóa gì, cũng không có huyền diệu gì, thậm chí còn tỏ ra rất chậm.

Nhưng chính là một đạo kiếm quang chậm như vậy, lại trong nháy mắt xuất hiện trong hư không, chém đến trước kiếm vân.

Kiếm quang và kiếm vân chạm nhau, phát ra một loại thanh âm khiến người ta ghê răng.

Phong Thiên Kiếm Trận giống như một mảng mây bay, phô thiên cái địa, phong tỏa tất cả, so sánh với nó, đạo kiếm quang này thật sự kém xa.
Bình Luận (0)
Comment