Chương 1167: Một kiếm chiếu sáng Tuyết Nguyên (2)
Nhưng vào lúc đạo kiếm quang này tiếp xúc với kiếm vân đó, liền khoét một mảng kiếm vân này ra một vết lõm, nhìn thì chậm chạp, kì thực lại chỉ trong nháy mắt, vết lõm đó đã vỡ tan, đạo kiếm quang ấy trực tiếp từ trong kiếm vân xuyên qua.
- Vù...
Giống như cắt đậu hủ, không hề có trở ngại, xuyên thẳng qua kiếm trận, sau đó bay về phía hư không đằng sau.
Kiếm quang biến mất, mà kiếm vân đó thì ngưng trệ trong hư không.
Thanh âm đại trận vận chuyển, thanh âm kiếm khí khuấy động, thậm chí còn bao gồm cả tiếng hét giận dữ của đệ tử Tẩy Kiếm Trì trong kiếm trận, tất cả đều biến mất!
Thiên địa là một mảng yên tĩnh!
Rồi ngay sau đó, kiếm trận đã ngưng trệ không nhúc nhích trong không trung đột nhiên vỡ ra làm hai, giống như một con thuyền cực lớn vỡ ra từ giữa, nghiêng sang hai bên, mà sau khi nghiêng tới trình độ nhất định, lại đột nhiên liên tiếp nổ tung, vô số bóng trắng, kiếm gãy ánh sáng vỡ, kèm theo tiếng rít khó có thể hình dung bắn ra bốn phương tám hướng.
Loại tình cảnh này kéo dài tới khi mây mù tan ra, chỉ còn lại hư không trống rỗng.
Thần hồn của mọi người ở chung quanh đạo ranh giới tuyết thứ ba giống như bị chém đi một nửa.
Mà lúc này, Phương Nguyên vẫn mặt không biểu tình, quay đầu lại, chỉ nhìn về phía hư không đã trống không vô vật một cái, sau đó điều khiển Hồng Loan dưới tay, bay thẳng ra ngoài, trong nháy mắt đã biến mất ở cuối chân trời.
Đi rất dứt khoát lưu loát, chỉ chừa lại một đống hỗn độn.
- Chuyện gì thế?
- Hắn vừa rồi dùng kiếm gì vậy?
- Đây là yêu pháp à?
Cho tới khi Phương Nguyên đã đi rồi, một đám tu sĩ Tuyết Nguyên mới có phản ứng, giống như vừa từ trong ác mộng tỉnh lại, thần hồn về lại trong nhục thân, lúc này mới ý thức được Phong Thiên Kiếm Trận của Tẩy Kiếm Trì đã bị phá, ai nấy vừa kinh vừa sợ, không ngờ không nhớ nổi kiếm trận vừa rồi là bị Phương Nguyên phá như thế nào, cố gắng nhớ lại, cũng chỉ có thể nghĩ đến một đạo kiếm quang sáng chói cả Tuyết Nguyên đó.
- Người đó... Lục đạo khôi thủ kia, hắn phá kiếm trận của chúng ta à?
- Sao có thể... Một kiếm đó rốt cuộc là kiếm gì?
Càng hoảng sợ hơn là các đệ tử của Tẩy Kiếm Trì, đại trận của bọn họ bị phá, ngã dúi ngã dụi, lại phát hiện mình không bị thương, nhưng không biết vì sao, ai nấy không ngờ đều cảm thấy tay chân như nhũn ra, kiếm ý trong lòng nhất thời hoàn toàn không thể ngưng tụ lại.
Loại cảm giác này, so với cảm giác Phong Thiên Kiếm Trận bị phá thì càng khiến người ta hoảng sợ hơn.
Đó là kiếm gì, không ngờ có thể đánh tan kiếm ý của chúng ta?
- ...
Mà lúc bên dưới là một mảng hỗn loạn, trên Tuyến Nguyên, trong hư không cách đó không xa, chính là phương hướng Phương Nguyên trước khi đi nhìn lại, có hai vị lão tu khí cơ lạnh lùng đang đứng, một vị trong đó mặc áo lam, đầu đội mũ tím, trong tay cầm một thanh trường kiếm đồng đen có hoa văn mây, nhìn phương hướng Phương Nguyên rời đi, không nói tiếng nào, ánh mắt dường như có chút trầm thấp.
- Cố lão hữu, ngươi gọi ta tới là để xem hài tử này à?
Mà bên cạnh lão giả đội mũ tím này là một lão giả mặc áo bói toán, nhìn thì vô cùng già nua, dùng từ tuổi già sức yếu để hình dung hắn thì dường như vẫn còn quá trẻ, râu tóc đã trắng tới phát sáng, nhưng khi mở miệng nói chuyện, lại có thể nhìn thấy một hàm răng trắng sáng mà hoàn chỉnh, hắn híp mắt lại, cũng nhìn về phương hướng Phương Nguyên rời đi, cười ha ha, thanh âm lộ ra bình thản mà minh mẫn.
- Vốn ta còn lo mình nhìn không quá rõ, cho nên mới gọi ngươi tới cùng nhìn!
Lão giả mũ tím thản nhiên nói:
- Có điều nhìn thấy một kiếm này, liền cảm thấy gọi ngươi tới là dư thừa!
- Ha ha, hối hận à?
Lão già tóc trắng đó cười nói:
- Chắc cũng không ngờ, từ sau vị kiếm si kia, mới chỉ ba trăm năm lại tái hiện một người đi theo kiếm đạo đó? Các ngươi tu kiếm tâm, người ta tu tâm kiếm, các ngươi dùng vạn vật làm kiếm, người ta lại kiếm trảm vạn vật, ha ha, đây chính là đối đầu trời sinh, tuy nói cũng có chút đương nhiên, nhưng lại tự có lộ số của hắn, việc tương lai không khó đoán, nếu kẻ này có thể tiếp tục đi trên kiếm đạo, địa vị siêu nhiên thống lĩnh kiếm tu thiên hạ của Tẩy Kiếm Trì e là khó bảo toàn...
Hắn vừa nói còn vừa lộ ra có chút vui vẻ, bỡn cợt:
- Nếu không gọi lão phu tới đây, ngươi để bảo vệ địa vị của Tẩy Kiếm Trì, có thể sẽ một kiếm giết tiểu nhi này, trảm thảo trừ căn, nhưng do ta cũng tới xem nên không tiện!
- Lão già ngươi đừng có nói linh tinh!
Lão giả mũ tím bị trêu chọc, cũng không tức giận, chỉ thản nhiên nói:
- Kiếm đạo này của bọn họ kỳ thật vẫn là tử lộ, nghịch thế mà đi, chung quy vẫn đi tới tuyệt lộ, nếu ở thời bình, chỉ dựa vào lý niệm này của bọn họ, có thể xưng là tà kiếm, tuyệt kiếm, nhưng dù sao hiện giờ đại kiếp cũng đã buông xuống, Tẩy Kiếm Trì không nhỏ mọn như vậy, sẽ không vì tranh đua lý niệm mà hủy một đạo Tiên Miêu!
Lão già tóc trắng cười tủm tỉm nhìn hắn, cũng không nói gì.
Một lát sau lão giả mũ tím mới lại thản nhiên nói:
- Cho dù vì kiếm đạo chi tranh mà muốn giết hắn, cũng phải đợi sau đại kiếp!
Lão già tóc trắng bật cười:
- Đây mới là lời nói thật, đi thôi, chúng ta cũng nên tới Nam Hải rồi!
Mười năm gió tuyết đúc tâm kiếm, để nay thử phá phong thiên!
Một kiếm phá Phong Thiên Kiếm Trận của Tẩy Kiếm Trì, Phương Nguyên ngồi Hồng Loan Hồng Loan, một đường tiến về phía trước.