Chương 1170: Đến Nam Hải rồi (1)
Không phải thần binh lợi khí thì không thể gây thương tổn, không phải thần pháp tiên trận thì không thể vây khốn, thậm chí còn bởi vì quá cường đại, có thể trực tiếp ảnh hưởng tới tâm thần của người khác, khiến người thấy phải cúi đầu áp tai, tựa như hung thú hạ cấp nhìn thấy tiên thú, trên khí cơ đã có thể khiến người ta thần phục.
Nguyên Anh bực này mới có thể xứng với hai chữ "Chí Tôn"
Quan trọng hơn là sau Nguyên Anh, còn có cảnh giới Hóa Thần.
Tục truyền trừ Chí Tôn Nguyên Anh và một số ít Thần Anh ra, cơ hồ không có người có thể chạm đến cảnh giới này.
Nói cách khác, chỉ cần không phải kết thành Chí Tôn Nguyên Anh, như vậy con đường tu hành cũng đi tới điểm cuối rồi.
Chỉ có Chí Tôn Nguyên Anh và một bộ phận nhỏ Thần Anh may mắn mới có cơ hội chạm đến con đường phía sau.
Phương Nguyên muốn kết anh, đương nhiên phải kết Chí Tôn Nguyên Anh.
Dù sao, hắn trời sinh đã mạnh hơn!
Phương Nguyên vừa đi vừa tu hành, dẫn động thiên tượng, kéo theo thiên tượng nhắm thẳng tới Nam Hải.
Một phen thanh thế này đã kinh động bát phương.
Không biết có bao nhiêu tu sĩ, bị một phen mưa gió này kinh động, trốn vào trời cao, nhìn trộm từ xa.
Chỉ là con Hồng Loan này tốc độ quá nhanh, giống như một luồng sáng đỏ xẹt qua chân trời, khi những người này bay lên trời cao, nhanh nhất cũng chỉ là nhìn thấy một cái bóng, đại bộ phận người thì chỉ có thể nhìn thấy một mảng mưa gió lưu lại trong không trung, ngay cả cái bóng của hắn cũng không nhìn thấy, chỉ có thể ngơ ngác nhìn mưa gió vắt ngang trong thiên địa, trong lòng vô cùng kinh ngạc, không biết là người nào lưu lại.
Mà còn nhanh hơn hồng quang này là tin tức Phương Nguyên ra khỏi Tuyết Nguyên.
- Kẻ này cưỡi Hồng Loan mà đi, một ngày mười vạn dặm, nhắm thẳng tới Thiên Nam, chắc là vì Hồng Thiên Hội!
Một tin tức còn bí mất hơn, thông qua thông đạo bí mật của các đại đạo thống, các đại thế gia trên Tuyết Nguyên, nhanh chóng truyền tới tay các đại đạo thống Cửu Châu, mà một số đạo thống thế gia vẫn đang âm thầm chú ý tới Phương Nguyên cũng lập tức trở nên náo nhiệt.
- Hắn không ngờ vẫn còn dám ra ngoài...
- Nhịn hắn mười năm, cuối cùng cũng đợi được tới ngày hắn rời khỏi Tuyết Nguyên!
- Ha ha, vốn tưởng rằng hắn sẽ phải trốn ở Tuyết Nguyên cả đời, cuối cùng vẫn ra ngoài!
Những đạo thống thế gia trên Tuyết Nguyên từng có liên quan tới Phương Nguyên là chú ý tới hắn nhất.
Trừ bản thân họ ra, không ai biết tổn thất của bọn họ mười năm trước nặng tới mức nào, cũng không ai có thể tưởng tượng được hận ý của bọn họ đối với Phương Nguyên sâu đậm đến đâu.
Trong thời gian mười năm, không biết có bao nhiêu người muốn lấy tính mạng của Phương Nguyên, chỉ là hắn một mực ở trong Tuyết Nguyên, không tiện mà thôi.
Hiện giờ, hắn cuối cùng cũng rời khỏi Tuyết Nguyên, tất nhiên không thể thiếu được một phen động tác của bọn họ.
- Bắt tiểu nhi đó...
- Tìm cơ hội, giữ hắn lại Trung Châu...
- Bích Phong Hạp là cơ hội, xem có thể ngăn chặn được hắn không!
Trong nhất thời, cao thủ, tử sĩ, thậm chí là một số sát thủ mà các gia tộc ra giá cao mời đến đều lập tức hành động sau khi nghe thấy tin tức, tìm kiếm cơ hội, nhưng không ngờ là, tốc độ của Phương Nguyên quá nhanh, con Hồng Loan đó khi ở trên Tuyết Nguyên đã thể hiện ra tốc độ đáng sợ như vậy, mà nay rời khỏi Tuyết Nguyên, lại càng như cá gặp nước, đi qua hư không quả thực còn nhanh hơn tia chớp.
Rất nhiều người khi có được phương hướng của Phương Nguyên, vội vàng bố trí phòng thủ trong không trung, nhưng vừa chọn chuẩn đường hắn sẽ đi qua, liền nhìn thấy hắn sớm đã đi qua từ lâu rồi, cũng có người nhìn thấy mưa gió hắn lưu lại, bố trí phòng thủ trước, khó khăn lắm mới có thể ở nửa đường cản hắn lại, nhưng còn không chờ đại trận mở ra, liền nhìn thấy một cái bóng đỏ bay qua trời cao.
Dù sao những đạo thống, thế gia này cho dù ở trong lòng có hận Phương Nguyên muốn chết, cũng không thể minh mục chương đảm mà dẫn cả tộc tới chém hắn, thậm chí ngay cả cao thủ trong tộc, để tránh dẫn lửa thiêu thân, cũng sẽ không đến đối phó hắn ở ngoài sáng, còn có một số người thông minh, không cố ý an bài kế hoạch gì để đối phó Phương Nguyên, nguyên nhân chính là có Tiên Minh ở bên trên nhìn chằm chằm, không cho phép bọn họ tùy tiện bóp chết Tiên Miêu của giới tu hành.
Cũng chính bởi vậy, bọn họ xuất động không ít người, trong đó cũng có mấy vị cao thủ, nhưng dưới tình huống tốc độ của Phương Nguyên nhanh như vậy, muốn giữ lại Phương Nguyên là rất khó, đừng nói tới cái gì mà bới móc làm khó dễ, căn bản ngay cả đối mặt chào hỏi cũng chẳng được.
- Đáng giận thật, Hồng Loan đó rốt cuộc là pháp bảo gì mà tốc độ lại nhanh như vậy?
- Chuyên đúc ra để chạy thoát thân à?
Các tu sĩ nghe nói Phương Nguyên rời khỏi Tuyết Nguyên, căm giận mà đến, lại ngay cả cái bóng cũng chẳng sờ tới, tất nhiên càng tức giận hơn.
Cũng có người nghĩ tới một điểm, nộ khí càng tăng lên:
- Tiểu nhi này rời khỏi Tuyết Nguyên, nếu lặng lẽ mà đi thì cũng thôi, đã thế lại muốn làm ra thanh thế lớn như vậy, công khai lướt đi trên đỉnh đầu chúng ta, là đang khiêu khích chúng ta à?
- Đúng, đúng, hắn có pháp bảo như vậy, tốc độ nhanh một cách đáng sợ, nếu còn ẩn tàng khí tức, ai có thể tìm được hắn chứ?
- Lại cứ thích một đường khuấy gió kéo mưa, khiến chúng ta biết hắn đi qua, lại không đuổi kịp, thế không phải là đang thị uy với chúng ta thì là gì?
Lúc những người không chặn được Phương Nguyên lên tiếng tức tối, tin tức Phương Nguyên rời khỏi Tuyết Nguyên, tới thẳng Nam Hải cũng truyền ra, không biết có bao nhiêu người chú ý tới việc này, cũng không biết có bao nhiêu người đang vội vàng thương nghị gì đó.