Chương 1236: Hung hiểm thế nào? (2)
Quan sát hắn một lúc Tần Loạn Ngô mới chậm rãi nói:
- Ngươi nói là đẻ tránh hung hiểm, vậy có thể nói rốt cuộc là hung hiểm gì không?
Phương Nguyên nghe vậy, trầm mặc một lúc, lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết!
Xôn xao.
Lời này vừa được nói ra, trong đại điện liền đột nhiên trở nên đại loạn.
Không biết bao nhiêu người trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, quát:
- Vậy chính là nói, có hung hiểm hay không thì chỉ dựa vào lời ngươi nói?
- Ha ha, nói có hung hiểm, sau đó thừa cơ kéo Vương gia Đạo Tử xuống ngựa, tự mình đoạt vị trí đội trưởng, là để cam đoan lúc tứ đại bí cảnh mở ra, có một phần cơ duyên của mình à? Bàn tính này của ngươi không tồi, nhưng coi chúng ta là đồ ngốc à?
- Trong nhiệm vụ trọng yếu thế này cũng dám động tiểu tâm tư, quả thực là tội không thể tha...
Trong những tiếng kêu la ầm ĩ, Phương Nguyên chỉ trầm mặc không nói, lúc ấy hắn cảm thấy có hung hiểm, hiện giờ quả thật không tiện giải thích, lại càng không dễ giải thích trước mặt các tu sĩ, mà nghênh đón sự giận dữ của các tu sĩ, tuy ba người Tống Long Chúc, Hứa Ngọc Nhân, Vi Long Tuyệt trong lòng đều hướng về Phương Nguyên, nhưng lúc này lại không thể hỗ trợ, chỉ thầm thở dài, trong lòng sinh ra rất nhiều lo lắng.
Mà Lạc Phi Linh nghe thấy nhiều tiếng chỉ trích như vậy, mặt lại tức tới đỏ bừng, chống nạnh mắng lại, nhưng Phương Nguyên ở sau lưng giữ nàng ta lại, chậm rãi lắc đầu, ý bảo nàng ta không cần phải lên tiếng thay mình.
Lạc Phi Linh cắn môi gật đầu, chỉ là hốc mắt ửng đỏ, ủy khuất không thôi.
- Việc đã đến nước này, ta cũng không muốn nhiều lời, lúc ấy ta quả thật phát hiện một chút manh mối, biết tiếp tục tiến về phía trước sẽ gặp phải biến số đáng sợ, đừng nói là hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ có khả năng toàn quân sẽ bị diệt, lúc này mới làm ra chuyện đó, nhưng trong nhất thời cũng không thể giải thích với các ngươi, chư vị hoặc là tin ta, hoặc là không tin, Phương mỗ cũng đành chịu, trước tiên hoàn thành nhiệm vụ đã rồi tính!
Đợi cho thanh âm chung quanh yên dần, Phương Nguyên mới lạnh lùng lên tiếng.
- Ha ha, ngươi ngay cả phía trước rốt cuộc có hung hiểm gì cũng không biết, lại dám làm ra chuyện ác như vậy?
Nhưng trong đám người, Lục gia Đạo Tử Lục Thiếu Bá lại lạnh lùng lên tiếng, trong ánh mắt toàn là vẻ chê cười.
Phương Nguyên nghe vậy chỉ lắc đầu, lười chẳng muốn giải thích.
- Để ta nói với ngươi là hung hiểm gì!
Nhưng cũng đúng vào lúc này, bỗng nhiên một thanh âm lạnh lùng vang lên, trong đội ba, các tu sĩ đều cả kinh, theo thanh âm nhìn lại, liền thấy sâu trong đại điện, một thân ảnh khập khiễng chậm rãi đi ra, trên người là một mảng lửa giận, không ngờ chính là Vương Trụ lúc trước đã đào tẩu dưới tay Phương Nguyên, hắn lúc này nhìn Phương Nguyên, trong mắt đầy sát ý không thể áp chế.
- Lúc ấy ngươi lấy cớ con đường phía trước có hung hiểm, xuất thủ đánh lén ta, sau khi ta độn đi, không tin lời ngươi, đơn độc một mình tiếp tục tiến về phía trước, một mình hoàn thành trắc lượng linh mạch ở khu vực đó, trừ một con di chủng trọng thương bị ta một chưởng đập chết, uống máu nó để chữa thương ra, căn bản không gặp phải gì, chẳng lẽ đây là hung hiểm mà ngươi nói với ta à?
Nói xong, một đạo quyển trục được ném tới trước người Phương Nguyên, quát:
- Đây là trắc lượng linh mạch nơi đó, tự ngươi xem đi!
Quyển trục rơi xuống đất, chậm rãi mở ra, bên trong có số liệu tính toán.
Các đội viên đội ba đều ngẩn ra, mở to hai mắt nhìn kết quả trên quyển trục đó.
Nhất thời sau lưng có chút lạnh toát!
Không ai ngờ rằng, sau khi Vương Trụ trọng thương bỏ chạy, lại không lập tức đi hội hợp với người của hai đội khác, mà tự mình chạy tới khu vực bị bọn họ từ bỏ, hơn nữa còn một mình hoàn thành trắc lượng khu vực đó rồi chạy về...
Như vậy, chẳng phải là triệt để chứng thực, hung hiểm Phương Nguyên nói là không tồn tại?
Trong nhất thời, vô số ánh mắt đều hướng tới Phương Nguyên, có người lo lắng, có người cười chê, có người vui sướng khi người khác gặp họa.
Ngay cả đồng đội trước đây tin Phương Nguyên, lúc này cũng dùng ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ nhìn hắn.
- Phương Nguyên đạo hữu, ngươi có gì muốn giải thích không?
Không khí trong sân đã vô cùng áp lực, theo sự xuất hiện của Vương Trụ, trong đại điện, trên mặt các tu sĩ đều lộ ra nụ cười lạnh vì chân tướng đã rõ, ai nấy nhìn Phương Nguyên, ánh mắt vừa chê cười vừa lạnh lùng, thậm chí còn có vẻ khinh thường, chỉ có Tần Loạn Ngô lúc này vẫn ngồi ngay ngắn bất động, trên mặt cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ lẳng lặng nhìn Phương Nguyên, hỏi một câu.
- Có gì mà phải giải thích?
Phương Nguyên trầm mặc hồi lâu, mới thản nhiên lên tiếng.
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn cũng có chút hoài nghi phán đoán lúc đó của mình, nhưng sau khi bình tĩnh lại liền bỏ đi suy nghĩ này.
Dù sao loại bất an trong lòng mình lúc ấy cảm thấy là thật, phát hiện tàn trận Long Tích có biến hóa cũng là thật, nhất là phản ứng của Hậu Quỷ Nhi cũng là thật, đủ loại dấu hiệu đủ để chống đỡ cho quyết định lúc đó mình làm ra, tuy hiện tại hắn cũng có chút khó hiểu, vì sao Vương Trụ không phát hiện gì ở khu vực đó, còn bình yên trở về, thậm chí còn một mình hoàn thành trắc lượng, nhưng cũng không hối hận.
Cho quay lại, hắn vẫn sẽ làm ra quyết định như vậy.
Một khi như vậy, nội tâm sẽ không dao động, ngẩng đầu lên, nhìn Tần Loạn Ngô, sau đó ánh mắt đảo qua người khác trong đại điện, trầm giọng nói:
- Ta làm ra quyết định lúc ấy là có nguyên nhân, nguyên nhân cũng đã nói với các ngươi rồi, thế là đủ, nếu có chuyện gì, sau khi rời khỏi Long Tích, ta sẽ tự gánh vác, lúc này, tất nhiên nên lấy nhiệm vụ làm trọng!