Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1237 - Chương 1237: Ai Thật Ai Giả (1)

Chương 1237: Ai thật ai giả (1)
Tần Loạn Ngô nghe thấy những lời này, ánh mắt nghiêm lại, gật đầu.

Nhưng không đợi Tần Loạn Ngô lên tiếng, Vương Trụ ở bên cạnh đã trán lộ gân xanh, lạnh lùng quát:

- Chuyện đã tới nước này, ngươi không ngờ còn dám giảo biện, lúc ấy chỉ có ngươi và tên bụi đời này nói có hung hiểm, người khác có ai nhìn ra không? Ban Phi Diên chính là tiểu bối trận đạo đệ nhất nhân, tạo nghệ trận đạo hơn xa chúng ta, ngươi cứ hỏi hắn đi, lúc ấy có nhìn ra có gì dị thường không?

Ánh mắt các tu sĩ đều nhìn về phía Ban Phi Diên, mắt lộ vẻ dò hỏi.

Ban Phi Diên thở dài, ném một ánh mắt xin lỗi cho Phương Nguyên, sau đó nói:

- Ta cũng vô cùng bội phục tạo nghệ trận thuật của Phương Nguyên đạo hữu, nhưng vẫn phải nói một chút, lúc ấy hắn đề xuất tàn trận chung quanh có biến, phía trước có khả năng sẽ có hung hiểm, ta đã dùng hết một thân sở học, thôi diễn linh mạch chung quanh, nhưng ta dám đảm bảo, lúc ấy ta không phát hiện có bất kỳ chỗ nào không ổn.

Các tu sĩ chung quanh nghe vậy, sắc mặt lại trở nên phong phú.

Có một số thế gia tử lúc trước có thù cũ với Phương Nguyên, lúc này thậm chí lộ ra vẻ vui sướng.

Mà Vương Trụ nghe Ban Phi Diên nói xong, vẻ tức giận trên mặt càng tăng lên, bước nhanh về phía Phương Nguyên, hét lớn:

- Họ Phương, Vương mỗ vào Long Tích, chỉ muốn không phụ trách nhiệm, hoàn thành nhiệm vụ này, không để ngươi bị thương tới một sợi lông tơ, ai ngờ lại gặp phải loại người tàn nhẫn đáng sợ như ngươi, hôm nay nếu không trảm sát ngươi, Vương Trụ ta đời này còn mặt mũi gặp ai nữa?

Ầm ầm...

Khi nói, một thân pháp lực đã trào lên, hung hăng đánh tới Phương Nguyên.

Phương Nguyên bỗng nhiên ngưng thần nhìn hắn một cái, hơi biến sắc.

Lạc Phi Linh lúc này xách đoản đao màu đỏ, đứng trước Phương Nguyên, trên mặt hoàn toàn không còn vẻ hỉ hả lúc trước, thay vào đó là một mảng ngưng trọng, khí chất cả người cũng biến đổi, cao cao tại thượng, vẻ mặt lạnh lùng, quát khẽ:

- Quyết định của Phương Nguyên sư huynh lúc ấy là ta bảo hắn làm, nếu các ngươi có gan động thủ, vậy cứ thử xuất thủ với ta xem!

Nghe thấy vậy, các tu sĩ trong sân đều biến sắc.

Ai cũng nhìn ra, Lạc Phi Linh đang gánh tội thay Phương Nguyên, nhưng đối mặt với Lạc Phi Linh lại không tiện nói gì.

Dù sao Lạc Phi Linh cũng là thánh địa chi nữ, thân phận sờ sờ ra đó, ai dám bất kính với nàng ta?

Cho dù nàng ta không phân rõ phải trái, vậy cũng có gan để không phân rõ phải trái!

- Lạc sư muội, ngươi...

Phương Nguyên nhìn thấy bộ dạng này của nàng ta, cũng hơi động dung, nhẹ nhàng gọi một câu.

Lạc Phi Linh thầm truyền âm:

- Phương Nguyên sư huynh, ngươi đừng nói gì, oan này cứ để ta gánh thì tốt hơn...

Phương Nguyên hơi ngưng thần, không tiện nói thêm gì nữa.

- Phi Linh lui xuống!

Thấy Lạc Phi Linh xuất hiện, dùng thái độ bá đạo như vậy gánh tội của Phương Nguyên lên người mình, các tu sĩ trong đại điện nhất thời có chút khó xử, lại không biết nên làm gì với nàng ta, nhưng cũng lúc này, đội trưởng đội một Tần Loạn Ngô sầm mặt, ngẩng đầu lên, thấp giọng quát:

- Đây là lúc ngươi tùy hứng làm bậy à? Chẳng lẽ ngươi không biết nhiệm vụ lần này quan trọng thế nào sao?

- Ta sẽ không lui!

Lạc Phi Linh hai tay chống nạnh, đối chọi gay gắt với Tần Loạn Ngô, kêu lên:

- Ngươi là đội trưởng một đội, lại không phân rõ phải trái như vậy à? Ta và Phương Nguyên sư huynh, lúc ấy đều nhận thấy tình thế bên trong không đúng, mới quyết định lâm thời thay đổi tuyến đường, nhưng Vương gia Đạo Tử không nghe chúng ta thì phải làm sao, chẳng lẽ cứ để mọi người đi vào chỗ chết à? Vả lại, chúng ta chỉ muốn đảm bảo an nguy cho mọi người mới đoạt quyền, nếu không thực sự muốn giết Vương gia Đạo Tử, ngươi cho rằng bằng vào sức của hai người chúng ta lại để hắn còn sống mà chạy thoát à?

Càng nói càng tức, giậm chân bình bịch, nói:

- Còn nữa, hiện tại hắn vào khu vực đó một chuyến, liền chứng minh trong khu vực đó thực sự không có hung hiểm sao? Có lẽ là nhìn thấy đại đội nhân mã của chúng ta không tới, sinh linh mai phục ở đó không muốn đả thảo kinh xà, rời đi rồi thì sao?

Nói đến cuối cùng, các tu sĩ đều nghe ra nàng ta đã có ý tứ càn quấy.

Nhưng trong đại điện, không khí vẫn có chút áp lực, dù sao cũng là Nam Hải Thánh Nữ, có càn quấy cũng đành chịu.

Đội trưởng đội một Tần Loạn Ngô trầm mặc rất lâu, chỉ nhìn Lạc Phi Linh.

Mà Lạc Phi Linh cũng thở phì phì nhìn hắn, thái độ rõ ràng, một bước cũng không nhường.

Qua hồi lâu, Tần Loạn Ngô thở dài một tiếng, nói:

- Chư vị đồng đạo, chuyện này là trắng đen đúng sai thế nào cũng khó phân biện, có điều Phương Nguyên đạo hữu có một câu nói rất đúng, lần này vào Long Tích, dù sao cũng là lấy nhiệm vụ làm trọng, bất kể lý do hắn nói là thật hay giả, đều không phải do chúng ta xử trí hắn, theo ta thấy, trước tiên cứ hoàn toàn nhiệm vụ, rời khỏi Long Tích rồi tính!

- Đến bên ngoài, tự sẽ nói chuyện Phương Nguyên đạo hữu đã làm với chư vị trưởng bối, để bọn họ quyết định!

Trong những người tiến vào Long Tích lần này, Tần Loạn Ngô tất nhiên là có uy tín nhất, có thể trở thành đội trưởng một đội, vốn đã đủ để chứng minh uy tín của hắn, lúc này nghe hắn nói vậy, mọi người trong sân sắc mặt hơi đổi, lại không ai phản đối.

Ngay cả Lạc Phi Linh lúc này cũng quay đầu nhìn Phương Nguyên, mặt lộ vẻ dò hỏi.

Không biết kết quả này có phải là điều Phương Nguyên muốn hay không.

Nhưng Phương Nguyên lại chỉ cau mày, dường như đang nghĩ gì đó.
Bình Luận (0)
Comment