Chương 1262: Tam Sinh Trúc Trù (1)
- Khà khà, chỉ ba thành thôi sao?
Phụ Sơn Sứ lưng gù đó cười khẽ, nói:
- Ngươi quá coi thường thần thuật của bổn tọa rồi, ít nhất có thể khiến bọn họ phát huy ra bảy thành bản lĩnh, mới không tính là phụ một phen tâm huyết của ta, chỉ đáng tiếc vị Loạn Thiên Tiểu Thánh kia tự tìm đường chết, nhục thân vỡ nát, ngay cả thần thi cũng không luyện được, nếu không lực lượng của bổn tọa còn tăng nhiều, có điều, nếu nói đoạt vị trí Thập Đại Sứ Giả này...
Hắn nhìn trộm tên mập thân thể vàng óng vẫn trầm mặc cách đó không xa, cười khẽ:
- Bổn tọa không có dã tâm lớn như vậy!
Mọi người chung quanh đều nhìn ra dã tâm của hắn, cười lạnh không nói gì.
Cũng lúc này, Vô Tâm Sứ ngồi bên cạnh cười lạnh, dường như vô ý mà lại cố ý nhẹ nhàng lau son trên môi, sau lưng nàng ta liền có một nam tử mở miệng:
- Trước khi chúng ta tiến vào Long Tích, Tiên Minh cho chúng ta nửa tháng, qua nửa tháng, Long Tích có lẽ có kịch biến, không thể hoàn thành nhiệm vụ này, hiện giờ đã qua gần mười ngày rồi, bọn họ chắc hẳn cũng không nhịn được, hoặc sớm hoặc muộn, trong mấy ngày còn lại nhất định sẽ chạy tới!
Người lên tiếng chính là Vương gia Đạo Tử Vương Trụ, hắn lúc này đã khôi phục bộ dạng lạnh lùng trước đây.
Chỉ nghe hắn nói chuyện, sẽ hoàn toàn không nghe ra vấn đề gì, giống như một người bình thường, chỉ trung thành và tận tâm đứng phía sau Vô Tâm Sứ, không chỉ lúc có chuyện thì dũng cảm quên mình tiến lên ác chiến, bình thường thậm chí còn có thể tham dự thảo luận.
Phụ Sơn Sứ đó nghe Vương Trụ lên tiếng, trong lòng có chút không thoải mái.
Thần thi của mình có nhiều tới mấy, chung quy vẫn là vật không có linh tính, không có tác dụng lớn như khôi lỗi của Vô Tâm Sứ.
Mà nhìn bọn họ cãi nhau, tên mập kia căn bản ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên, hoàn toàn không để ý tới bọn họ.
- Ai nấy đều chẳng ra gì...
Nam tử mặt trắng áo đay thì trong lòng không thoải mái:
- Vốn tưởng rằng lần này lần này tiến vào, ta mới là có thể phát huy tác dụng nhất.
Cũng vào lúc bọn họ ai mang tâm tư nấy, chung quanh đột nhiên dường như có một trận gió nhẹ thổi qua.
Mọi người có chút không để ý, chỉ có nam tử mặt trắng áo đay là hơi ngẩn ra, ngẩng đầu lên.
Một giây tiếp theo, bỗng nhiên gió nhẹ hóa thành cuồng phong, ầm ầm từ chân trời cuốn tới, giống như một con hung thú đang liên tục gầm rú, hung ác điên cuồng chạy tới, núi lớn xanh ngắt được bọn họ thủ kín không kẽ hở lại trực tiếp bị cuồng phong vô biên này cuốn lên, cả ngọt núi lớn bật ra từ giữa, không ngờ cũng bị trận cuồng phong này cuốn đi!
- Không tốt...
Một đám Hắc Ám Sứ Giả đều sắc mặt sợ hãi, nhảy lên:
- Có người đang thi triển thần thông, muốn kéo núi này đi!
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Vừa thấy một ngọn núi lớn như vậy cũng bị cuồng phong vô biên đó cuốn lên, tâm tình của các sứ giả dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ thực sự rất khó tưởng tượng, vừa sợ vừa giận lại bất ngờ, thực sự không ngờ lại đột nhiên xuất hiện biến cố này.
Mẹ nó, chúng ta thủ ở đây đã nửa ngày, chờ các ngươi chui vào rọ, ngươi lại muốn chuyển cả núi đi!
Trong kinh hãi, vội vàng bay lên, ai nấy thân ảnh như rồng, pháp lực ngập trời, muốn giữ núi lớn này lại, nhưng trong cuồng phong, thế núi đáng sợ, lực lớn vô cùng, lại há phải là sức người có thể chống lại, các Hắc Ám Sứ Giả cũng lập tức có phản ứng, biết người thi pháp đó nhất định là thi triển thủ đoạn nào đó, không ai có thể đối kháng, liền đều nhìn về phía một người.
Ánh mắt hướng tới chính là người thanh niên mặt trắng áo đay!
Hắn lúc này cũng thu hồi thái độ hỉ hả, lạnh giọng nói:
- Thì ra trong thiên kiêu Trung Châu cũng có cao nhân!
Khi nói, thân hình bay thẳng tới trên đỉnh núi, hai tay áo xòe ra, mấy chục đạo cờ trận bay ra bốn phương tám hướng, những cờ trận đó đều là cờ khô lâu, bên trên thêu khô lâu quỷ đáng sợ, lộ ra quỷ khí dày đặc, không giống lắm với cờ trận thông thường trong giới tu hành hiện tại, mà này cờ trận này bay ra, lập tức dừng lại trong hư không bốn phương tám hướng.
Trong chốc lát, cuồng phong chung quanh dừng lại, dường như có thứ gì đó bóp cổ cuồng phong.
Rồi ngay sau đó, ngoài ngàn dặm, có từng bóng tàn trận bay tới, giống như vật có linh quấn lên trên mấy chục lá cờ trận, sau đó lại thông qua cờ trận, gia trì xuống núi lớn trong không trung dưới chân hắn!
Ầm!
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười lạnh, hai chân dùng sức, núi lớn này liền bị hắn hung hăng đạp xuống.
Khói bụi mờ mịt, cờ trận bên cạnh nam tử áo đay bay múa, lộ ra sự thần bí mà lạnh lùng của hắn!
Thanh âm mang theo vẻ cười nhạo:
- Thì ra thế gian này còn có người biết trận đạo thái cổ, chẳng lẽ là các lão nhân của Dịch Lâu bồi dưỡng ra? Ha ha, muốn mượn lực lượng của Long Tích tàn trận kéo tòa Tam Thốn Linh Sơn này đi, nghịch chuyển tình thế, không thể không nói, người có thể làm được một bước này bản sự không kém, nhưng đáng tiếc, có bổn tọa ở đây, ngươi muốn kéo Tam Thốn Linh Sơn đi, vậy chỉ là si tâm vọng tưởng.
- Xảy ra chuyện gì?
Mà lúc này ngoài ba vạn dặm, Phương Nguyên đứng trên đỉnh núi, dẫn động biến hóa của thiên địa, mắt thấy cỗ thanh thế này đã đạt tới cực hạn, nhưng bỗng nhiên, dường như bị lực lượng vô hình dẫn dắt, tàn trận quay cuồng giống như long ảnh chung quanh Phương Nguyên lập tức bị kéo thẳng, giống như bị một người khác kéo lại, khí thế lập tức ngưng trệ.
Các tu sĩ phía dưới cho dù không rõ đạo lý trong đây, cũng biết nhất định đã xảy ra chuyện, vội vàng kêu lên.