Chương 1263: Tam Sinh Trúc Trù (2)
- Dưới trướng Hắc Ám Sứ Giả quả nhiên có người biết về Long Tích tàn trận.
Hai mắt Phương Nguyên nghiêm lại, sắc mặt thâm trầm hơn nhiều.
Lúc trước khi tiến hành trắc lượng, hắn đã cảm ứng được Long Tích tàn trận chung quanh có dấu vết bị người ta từng động tay động chân, khi đó liền ý thức được, dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ có khả năng cũng sẽ có cao thủ trận đạo biết lợi dụng Long Tích tàn trận, mà hiện giờ, đối phương ý thức được có biến, quả nhiên có người giữ lấy Tam Thốn Linh Sơn, cũng không khiến hắn cảm thấy bất ngờ, chỉ là chứng thực suy đoán trong lòng hắn mà thôi.
Dưới tay Hắc Ám Chi Chủ quả nhiên nhân tài đông đúc.
Mình là ngẫu nhiên được rùa già truyền pháp, mới có đạo cơ duyên này, hơi biết về trận đạo thái cổ, người đó thì làm thế nào mà học được?
- Chỉ có thể thành, không thể bại!
Chỉ hơi ngưng thần, ánh mắt Phương Nguyên liền trở nên lạnh lùng;
- Các ngươi đã có người biết trận đạo thái cổ, vậy phân cao thấp đi!
Một cắn răng, tốc độ xoay tròn của ba trăm sáu mươi đạo Huyền Mộc Tử Ngọc Trù bên cạnh hắn lại đề thăng vô số lần, thần thức đã được thôi động đến cao nhất, tay trái bấm rất nhanh, mà tay phải thì không ngừng vẽ trong không trung, giống như dùng thiên địa làm giấy, viết xuống huyền ảo vô tận, chung quanh mượn đại trận từ Long Tích tàn trận bày ra, dưới sự thôi diễn không ngừng này của hắn, thế đã bắt đầu càng lúc càng mạnh.
Từng đạo tàn trận mới đều bị hắn kéo tới, gia nhập vào đại trận chung quanh.
Mà theo tàn trận bị kéo tới càng nhiều, đại trận vừa trở nên có chút ngưng trệ cũng lại vận chuyển tiếp!
- Tam Thốn Linh Sơn, tới đây cho ta!
- Lực lượng thôi diễn mạnh như vậy sao?
Ở một nơi khác cách ba vạn dặm, người thanh niên mặt trắng áo đay đứng trên núi lớn, chung quanh cờ trận bay múa, đạp núi lớn này này ở lại tại chỗ, trên mặt đang lộ ra nụ cười đắc ý, lại bỗng nhiên cảm thấy cuồng phong chung quanh lại trở nên mãnh liệt, lực lượng cũng càng lúc càng mạnh, không ngờ lờ mờ tác động tới đại trận dưới chân mình, dường như có một loại khí thế mà mình không thể áp chế.
Sắc mặt hắn không khỏi biến đổi, theo bản năng sinh ra một chút kiêng kị đối với người đang thi pháp ở ngoài xa không biết bao nhiêu vạn dặm.
Hắn biết đối phương là làm như thế nào, trong lòng cũng trầm trọng hơn, đối phương có thể dẫn động nhiều Long Tích tàn trận như vậy, kéo đi núi lớn này, đã rất khiến hắn bất ngờ, mà dưới tình huống mình đã giữ núi lại, không ngờ vẫn có thể tiếp tục dẫn động nhiều tàn trận ra hơn, cường hành kéo núi này đi, lực lượng thôi diễn đó thực sự có chút đáng sợ.
- Là vị Trận Sư họ Ban được xưng là trận đạo đệ nhất nhân sao, hay là lục đạo khôi thủ đó?
Sắc mặt hắn nghiêm lại, mắt cũng híp lại, sau đó song chưởng lại rung lên, lại có mấy chục đạo cờ trận bay ra.
Trước sau tổng cộng có một trăm lẻ tám đạo, trấn ở chung quanh núi lớn!
Sau đó cười lạnh:
- Có thể thôi diễn đến trình độ này, cũng có vài phần bản sự, nhưng đáng tiếc, ngươi chủ công, ta chủ thủ, ngươi bày ra trận thế kinh người, muốn kéo Tam Thốn Linh Sơn đi, ta lại chỉ cần phá hoại trận thế của ngươi là có thể giữ nó lại tại chỗ, chiếm tiện nghi cực lớn, tâm huyết ngươi phải bỏ ra nhiều gấp mười lần ta, ta cũng muốn xem lực lượng thôi diễn của ngươi có thật sự là không có giới hạn không?
Ầm ầm!
Cách xa ba vạn dặm, Phương Nguyên và người mặt trắng áo đay đấu pháp với nhau.
Khó có thể hình dung sự huyền diệu trong tranh đấu trận đạo bực này, hai người đều đang tranh đoạt lực lượng thiên địa trong Long Tích, không nhường nhịn mảy may.
Không phải thần thông, nhưng đấu pháp trận đạo lại huyền diệu hơn!
Hai bên đều không biết đối phương là ai, nhưng dựa vào thiên địa biến hóa, lại cảm ứng được tất cả hành động của đối phương!
Phương Nguyên biết mình chỉ có thể thắng chứ không thể bại, lúc này chân đạp Cương Bộ, áo xanh phần phật, thôi động thần thức đến cao nhất.
Bên cạnh thẻ tính bay múa, giống như hoa gấm.
Đến lúc này, hắn chỉ muốn tranh đoạt nhiều Long Tích tàn trận hơn tới đây, dưới tình huống như vậy, thành quả hắn khổ tu mười năm ở Tuyết Nguyên cuối cùng cũng hiển lộ ra, thần thức của hắn không ngờ cường đại dị thường, giống như không có chừng mực, không ngừng tăng lên.
Loại cường đại này quả thực nằm ngoài lý giải của tu sĩ Nguyên Anh.
Cho dù là dưới tình huống bất lợi rõ ràng như vậy, hắn vẫn không ngừng kéo Long Tích tàn trận chung quanh tới, tụ vào trong đại trận bên cạnh mình, theo càng lúc càng nhiều Long Tích tàn trận bị hắn tiếp dẫn tới, không ngờ lờ mờ đã chiếm được thượng phong.
Mà ngoài ba vạn dặm, sắc mặt nam tử mặt trắng áo đay đã xanh mét.
Ra sức thôi động một trăm lẻ tám đạo cờ trận, lại vẫn trơ mắt nhìn ngọn núi lớn đó không ngừng lay động.
Hắn quả thực khó có thể tưởng tượng, trong lòng điên cuồng hét lên:
- Không thể, sao lại có người có lực lượng thôi diễn biến thái, đáng sợ như vậy.
Nhưng cũng vào lúc Phương Nguyên đã thôi động Huyền Mộc Tử Ngọc Trù đến cao nhất, từng chút từng chút chiếm thượng phong trong cuộc đấu pháp này, lại đột nhiên nghe thấy tiếng vỡ liên tiếp vang lên, thẻ tính chung quanh bỗng nhiên đại loạn!
- Gì thế?
Phương Nguyên hơi biến sắc, ngưng thần nhìn lại.
Sau đó liền nhìn thấy, ở bên cạnh mình có mấy thẻ tính đều vỡ ra từ giữa, rơi xuống đất.
Sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi, không ngờ lại xảy ra bất ngờ này.
Huyền Mộc Tử Ngọc Trù kỳ thật đã là thứ có phẩm chất rất tốt trong thẻ tính, có thể chịu tải thần thức rất mạnh, nhưng hiện giờ mình lại vẫn thôi động quá mạnh, thần thức gia trì bên trên những thẻ tính này quá trầm trọng.