Chương 1266: Hắc bạch song sát ở đây (1)
Đạo mệnh lệnh này quả thực còn vô lý và bá đạo hơn cả Vương gia Đạo Tử tính tình cuồng bạo lúc trước, nhưng đám người Công Dương Lý, Trình Tiên Hà, Triệu Thái Đạo của đội hai lại không hề có vẻ không vui, Vi Long Tuyệt lại vội vàng tiến lên, trầm giọng hô:
- Vâng!
Lập tức hai mắt Phương Nguyên trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, tiếp tục quát:
- Đội trưởng đội ba Hứa Ngọc Nhân nghe lệnh, ngươi và Mạnh Khởi, Phi Linh Nhi, Phong Lương Quỷ Tu canh giữ ở ngoài đội hai, nếu có bất kỳ sinh linh nào đến gần nơi phong ấn trăm dặm, giết không cần hỏi!
Đám cho Hứa Ngọc Nhân cũng hiện lên vẻ mặt đầy sát khí, quát lớn:
- Vâng.
- Đội bốn.
Phương Nguyên thấp giọng hét lớn, nhìn xuống phía dưới, thanh âm hơi dừng lại một chút.
Trong sơn cốc phía dưới, đám người Tống Long Chúc, Lục gia Đạo Tử Lục Thiếu Bá, Mạnh gia Đạo Tử Mạnh Thiên Ly, cùng với Cửu Thánh Đường Đạo Tử Thương Cơ Tử đều hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên.
Phương Nguyên chỉ hơi trầm ngâm, liền tiếp tục nói:
- Tam Thốn Linh Sơn đến chỗ chúng ta, đối phương tất nhiên sẽ không tiếc tất cả mà mau chóng tới theo, tu vi của bọn họ có cao có thấp, tốc độ có nhanh có chậm, trong lòng lại cấp bách, trên đường đi tất nhiên sẽ bị kéo giãn cự ly, ta muốn các ngươi lập tức vòng ngang, bọc đánh đường lui của bọn họ, trảm sát tất cả đám cấp dưới ở phía sau, không lưu lại tên nào!
- Cái này...
Nghe vậy, ngay cả Tống Long Chúc cũng biến sắc, ánh mắt có chút ngưng trọng.
Bọn họ không ngờ Phương Nguyên lại cấp cho họ đạo mệnh lệnh này, bảo bọn họ đi bọc đánh đường lui, tất nhiên không có vấn đề gì, trảm sát cấp dưới của đối phương bị tụt lại sau, cũng không quá khó, nhưng xâm nhập địch hậu như vậy, lại là hung hiểm nhất, nếu cao thủ của đối phương ở phía trước quay đầu, vậy sẽ lập tức bọc chết bọn họ, quả thực là không có một ai có thể đào thoát.
Hơn nữa bọn họ cũng biết, tất cả lấy phong ấn làm trọng, cho nên cho dù bọn họ bị bọc đánh, cũng sẽ không có ai tới cứu viện.
Chính là vì đạo mệnh lệnh này quá hung hiểm, Tống Long Chúc mới hơi do dự.
Nhưng không ngờ, còn không đợi Tống Long Chúc có phản ứng, Mạnh gia Đạo Tử Mạnh Thiên Ly đã mở miệng:
- Tuân mệnh!
Phương Nguyên cúi đầu nhìn hắn một cái, chậm rãi gật đầu, không nhiều lời.
Hắn quay đầu đi, hạ một đạo mệnh lệnh cuối cùng:
- Phi Linh sư muội...
Lạc Phi Linh đã sớm chờ tới bực mình, vừa nghe thấy hắn gọi, giơ tay hô lên:
- Có!
Phương Nguyên nói:
- Ngươi đi theo ta!
Một đoàn tử quang từ không trung phía đông nam xa xa bay đến, nháy mắt liền biến mất ở trung tâm đại trận mà Phương Nguyên mượn tàn trận Long Tích để bố trí.
Loáng thoáng có thể nhìn thấy ở giữa tử quang này dường như có một ngọn núi nho nhỏ.
Cũng vào lúc tử quang này chui vào lòng đất của đại trận này, đại trận Phương Nguyên lúc trước mượn Long Tích tàn trận bày ra lập tức biến mất, giống như băng khắc phong sương, nháy mắt tan vào trong hồ nước, cuối cùng biến mất không thấy đâu, bầu trời xung quanh lập tức trở nên trong veo, phong thanh vân đạm, thiên tượng biến ảo vô hạn vừa rồi lúc này đã hoàn toàn không thấy bóng dáng.
Thậm chí, lúc này, ngay cả linh khí dồi dào ở chung quanh cũng biến mất, giống như bị kéo về nơi không biết.
Mà tương ứng, tử quang đó chui vào lòng đất, bắt đầu xuất hiện một loại khí tức dồi dào mà rất nặng, giống như địa vực này hóa thành nơi hạch tâm nhất của cả Long Tích, bắt đầu có từng đợt từng đợt linh khí nhè nhẹ đi kèm với quỹ tích nào đó, từng chút từng chút, từng tia từng tia từ chỗ sâu nhất trong Long Tích này trào ra, sau đó theo gió bay về phía các vị trí trong Long Tích.
- Tam Thốn Linh Sơn quả nhiên bị kéo tới đây!
Chung quanh sơn cốc này, các tu sĩ không có thời gian để cảm khái một màn khiến người ta ngạc nhiên này.
- Bố trí phòng thủ!
Đội trưởng đội hai Vi Long Tuyệt hét lớn, cùng ba người trong đội của hắn vội vàng bay lên, chiếm đóng vị trí xung quanh sơn cốc này, mỗi người đều lấy ra vũ khí, toàn thân đã căng thẳng, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, phòng thủ chặt chẽ một phương.
Mà đội trưởng đội ba Hứa Ngọc Nhân cũng thầm cắn răng, đánh mắt cho đồng bạn trong đội, bốn người cũng bay lên cao, chiếm cứ vị trí trên bầu trời chung quanh, các loại pháp bảo, phù triện đều được lấy ra, đặt ở vị trí thích hợp nhất, cũng có người trực tiếp nhắm hai mắt lại, nhìn thì giống như bỏ đi tất cả, nhưng khí thế lại liên tiếp tăng lên!
...
- Chúng ta cũng đi thôi!
Đội trưởng đội bốn Tống Long Chúc và đám người Mạnh Thiên Ly thì sắc mặt trầm trọng nhất.
Chuyện bọn họ phải làm là hung hiểm nhất, nhưng lúc này, lại không nói những lời cổ vũ bơm hơi cho nhau, ngược lại sắc mặt đều vô cùng bình thản, trao đổi thần thức, đã định ra một phương hướng, cùng nhau lướt tới hướng nam.
- Ha ha, lão Phương, chuyện này cứ giao cho ta!
Tống Long Chúc lúc này cũng có phản ứng, trước nay hắn luôn khinh thường những thế gia tử này, nhưng khi vừa nghe thấy mệnh lệnh của Phương Nguyên, bản thân theo bản năng liền có chút hoảng sợ, không lập tức đáp ứng, lại bị Mạnh Thiên Ly giành trước, điều này khiến trong lòng hắn cực kỳ khó chịu, lúc này đã nổi lên hào khí, cũng khôi phục bộ dạng hi hi ha ha đó, cười nói:
- Có điều có chuyện phải nói trước, nếu đại chiến lần này qua đi, chúng ta có thể phong quang trở về, vậy trừ phần thưởng của Tiên Minh, ngươi còn phải cho ta một vò bảo dịch!
Phương Nguyên nghe vậy, có chút không đành lòng nói:
- Bảo dịch đó kỳ thật là...
- Đó chính là bảo dịch!
Tống Long Chúc nói như chém đinh chặt sắt cắt ngang lời hắn!