Chương 1267: Hắc bạch song sát ở đây (2)
Phương Nguyên tỉnh ngộ, liền chắp tay với Tống Long Chúc, không nhiều lời.
Tống Long Chúc cười lớn một tiếng, lao thẳng tới hướng nam, hét lớn:
- Đám đại thiếu gia các ngươi không biết lão tử mới là đội trưởng à?
...
Phương Nguyên nhìn bóng lưng bọn họ, khẽ thở dài.
Sau đó hắn đứng trong hư không, quay đầu nhìn về phía sơn cốc.
Lúc này, bốn vị cao thủ trận đạo Lý Hồng Kiêu, Ban Phi Diên, Mạc Diễn, Thanh Đạo Nhân đều đã chạy tới trước sơn cốc, nhìn một mảng địa vực lờ mờ lộ ra kim quang trong lòng đất, sắc mặt bốn người đều vô cùng ngưng trọng.
Phương Nguyên đứng xa xa nhìn bọn họ, sắc mặt cũng rất trầm trọng.
Hắn biết, trong nhiệm vụ lần này, phong ấn Tam Thốn Linh Sơn mới là trọng yếu nhất.
Chuyện này nếu hắn tự mình động thủ, mới nắm chắc nhất.
Nhưng đáng tiếc, tình thế hiện giờ rất đáng sợ, áp lực quá lớn, hắn không thể tự mình đi phong ấn, thậm chí không thể phân ra một đạo Huyền Hoàng Phân Thân để giúp bọn họ, bởi vì hắn biết mình phải gánh vác áp lực gì, dưới áp lực này hắn căn bản không thể phân thần!
Nhìn một mảng địa vực trong sơn cốc, Ban Phi Diên bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên.
Cách hư không rất xa, hắn dường như nhìn ra vẻ lo lắng trong đáy mắt Phương Nguyên, liền cười cười.
Nụ cười này dường như vô cùng thoải mái tự nhiên, cũng giống như làm ra một quyết định rất trọng yếu.
Vừa cười vừa gật đầu với Phương Nguyên, dường như đang nói với hắn là không cần lo lắng.
Sau đó hắn không nhìn Phương Nguyên nữa, chỉ ngồi xuống trước địa vực này, mở túi Càn Khôn của mình, nhẹ nhàng từ bên trong lấy ra một bình sứ màu đen, chỉ thấy bình sứ này cũng không lớn, nhưng dường như nặng cả trăm ngàn cân, bên trên có chín đạo phong ấn, giống như chỉ sợ tiết ra một tia khí tức, ngay cả tay Ban Phi Diên đang cầm bình sứ này cũng hơi run rẩy.
Mà Ban Phi Diên chỉ do dự không đến nửa hơi thở, liền gạt đi phong ấn trên bình sứ.
Ngửi được khí tức đan dược trong bình sứ, Lý Hồng Kiêu bỗng nhiên biến sắc, hô khẽ:
- Ban đạo huynh...
Ban Phi Diên không để ý tới nàng ta, trực tiếp nuốt xuống một viên đan dược.
Trên trán hắn, gân xanh lộ ra, giống như mạng nhện, khiến cho sắc mặt hắn xuất hiện một thoáng dữ tợn, giống như ác quỷ, nhưng chỉ trong nháy mắt, loại biến hóa quỷ dị này đã biến mất, ngược lại biến thành thần thái sáng láng.
- Ta chính là trưởng tử đích truyền của Ban gia, tổ tông của ta từng bố trí Cửu Thiên Thập Địa Trận ở Ma Biên, tộc ta truyền thừa mấy vạn năm, thanh danh hiển hách, tu sĩ trận đạo thế gian không ai dám khinh thường Ban gia ta, khi ta ba tuổi đã học bặc toán, bảy tuổi học trận, chín tuổi đoạt được danh hiệu Trận Sư, nổi danh thiên hạ, sau khi tinh thông đạo này, bỏ ra vô số tâm huyết, bái hết danh sư, hiểu được trận pháp, còn từng vào Dịch Lâu học trận mười năm, minh sư chỉ giáo, mặc dù tuổi còn trẻ, không dám sánh vai với đại tông sư trận đạo chân chính thế gian, nhưng cũng tự thấy một con đường, sở học không thua ai!
Hắn vừa nói, tiên bào tung bay, vô cùng tiêu sái, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía trung tâm sơn cốc.
Thấp giọng tự nói, khóe miệng mỉm cười:
- Chẳng lẽ lại không thể phong ấn Tam Thốn Linh Sơn nho nhỏ ngươi à?
Ba người Lý Hồng Kiêu, Mạc Diễn, Thanh Đạo Nhân thấy bộ dạng này của hắn, mặt vừa có chút ảm đạm, lại có chút khiếp sợ.
Nhưng Ban Phi Diên căn bản chẳng buồn để ý bọn họ, chỉ vươn tay ra, quát:
- Lấy thẻ ngọc!
Phong thái của hắn lúc này giống như đại gia, nhưng đối mặt với sự ngạo mạn của hắn, cho dù là thân phận như Lý Hồng Kiêu cũng không dám có một chút chậm trễ, giống như tôi tớ của hắn, nâng một hộp Kim Tinh Điêu Văn Trù của hắn tới, đặt vào tay hắn.
Ban Phi Diên thuận tay vạch một cái, thẻ tính trong hộp liền bay ra, đủ ba trăm sáu mươi thẻ.
Nhưng hắn vừa muốn tính toán, lại hơi dừng lại một chút, nghĩ nghĩ, lại vung tay lên, nhặt lên một cành khô.
Cộng thêm cành khô này, đồ tính toán của hắn chính là ba trăm sáu mươi mốt thẻ tính.
Hắn hơi cảm ứng một chút, phát hiện mình có thể dùng được, trên mặt không khỏi nở nụ cười đắc ý.
Ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên, nói nhỏ:
- Cuối cùng vẫn thắng ngươi một bậc!
...
- Đi thôi, hắn không có vấn đề đâu!
Phương Nguyên nhìn thấy phương hướng sơn cốc có từng đạo trận quang di động, trong lòng bỗng nhiên thả lỏng.
Lúc trước khi hắn hạ mệnh lệnh, bảo Lạc Phi Linh đi theo hắn, Lạc Phi Linh vẫn luôn đi theo hắn, trong tay nắm chặt chủy thủ màu đỏ, lúc này thấy tâm tình Phương Nguyên thoải mái, cũng theo bản năng cười ngây ngô, có điều rất nhanh liền có phản ứng, lại nhếch miệng nói nhỏ:
- Phương Nguyên sư huynh, ta ở trước mặt người khác không tiện làm xấu mặt ngươi, nhưng những an bài này của ngươi...
Nàng ta nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Không cản được những Hắc Ám Sứ Giả đó đâu!
- Đương nhiên không cản được!
Phương Nguyên gật đầu, nói:
- Bố trí có thỏa đáng tới mấy, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối cũng chỉ là hổ giấy kiếm gỗ!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Phi Linh lập tức trở nên tái nhợt, nói:
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Phương Nguyên quay đầu nhìn nàng ta, cười cười, nói:
- Cho nên ta bảo ngươi đi theo ta, chúng ta đi ứng phó chuyện khó nhất!
Lạc Phi Linh quay đầu nhìn Phương Nguyên. Phương Nguyên cũng đang nhìn nàng ta, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, cũng không hề miễn cưỡng, tất cả đều thuận lý thành chương!
Lạc Phi Linh tự dưng rất vui, cười nói:
- Được, kỳ thật ta đời này vẫn chưa từng đánh với ai một trận nghiêm túc...
Thoải mái nói xong mấy câu giống như là vô nghĩa, hai người đều im lặng.
Lúc này phía đông nam, mắt thấy linh khí lờ mờ, hư không bị xé rách, gió nổi mây tụ.