Chương 1268: Đồng Song Hội (1)
Có thể cảm giác được, đang có rất nhiều cao thủ từ phương hướng đó vội vàng chạy tới, hiện giờ cách bọn họ còn mấy ngàn dặm, đã có thể cảm nhận được sát khí như đao lạnh thấu xương trên người bọn họ, tầng mây cuồn cuộn, phô thiên cái địa nghiền ép tới, tràn ngập hơn nửa thiên không, giống như thương khung phía đông nam sắp đổ sập, ùa về phía bọn họ!
Lạc Phi Linh bỗng nhiên nhớ tới gì đó, từ trong túi Càn Khôn lấy ra một cái mặt nạ cười, giơ về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên cũng lấy ra một cái, là mặt nạ khóc, trực tiếp đeo lên mặt.
- Ngươi không ngờ vẫn còn giữ.
Lạc Phi Linh thấy mặt nạ trong tay Phương Nguyên, lập tức vui lắm, cũng đeo mặt nạ lên mặt.
Lúc này, khí cơ ngoài mấy ngàn dặm đã dùng tốc độ khó có thể hình dung chạy tới, một đoàn mây trôi kéo dài mấy ngàn dặm.
Thế như nước, hung hăng lao về phía bên này.
Dưới khí cơ mạnh mẽ này, nùi cao rừng sâu chung quanh giống như bị cuồng phong quét qua, đá rơi cây đổ.
Nghênh đón khí thế mạnh mẽ vô biên này, Lạc Phi Linh lại đeo mặt nạ, trực tiếp xông lên, chống nạnh đứng trong hư không, khí bá đạo lập tức tràn ra, lớn tiếng kêu lên:
- Yêu ma quỷ quái phía trước nghe đây, Hắc Bạch Song Sát ở đây, ai dám tiến lên một bước?
Khí cơ phía trước dường như bị nàng ta khiến cho giật mình, hơi khựng lại.
Sau từng tầng mây trôi, vang lên một thanh âm cổ quái:
- Kẻ điên từ đâu chui ra thế?
Lạc Phi Linh có chút không vui, quay đầu nói:
- Phương Nguyên sư huynh, hắn mắng ta!
Phương Nguyên sầm mặt, lật tay bắn ra một tên!
Có người ở ngay trước mặt mình mắng Lạc Phi Linh là đồ ngốc, đương nhiên không thể nhịn.
Cô nương này rất thông minh mà.
Thế là Huyền Hoàng Khí trước người Phương Nguyên biến hóa vô cùng, lờ mờ hóa thành bộ dạng một chiếc cung lớn, chỉ là hiện giờ theo tu vi của hắn đề thăng, đột phá đến cảnh giới Chí Tôn Nguyên Anh, thức thần thông này cũng đã thay đổi lớn, trước đây chỉ là thanh khí ngưng thực, ở trong tay hắn hóa thành một chiếc cung lớn, nhưng hiện giờ lại hoàn toàn thay đổi bộ dạng khác, thanh khí cuồn cuộn, cùng thiên cực địa, trực tiếp hình thành một cây cung dài trăm trượng, sau đó Phương Nguyên giơ tay lên, một luồng ánh sáng tím từ trong tay hắn vươn ra, bay đến trên cự cung, hóa thành một mũi tên màu tím.
Sau đó Phương Nguyên đứng xa xa nhìn một mảng mây trôi đó, mày nhăn lại, bàn tay đột nhiên nắm chặt!
Vù!
Theo động tác này của hắn, hư không đột nhiên chấn động.
Vừa rồi vì Tam Thốn Linh Sơn bay tới, trên thương khung đã biến thành trời quang vạn dặm đột nhiên có vô số tia chớp ngưng tụ, rung động răng rắc, từ trên chín tầng trời rơi xuống, ngưng tụ đến mũi tên màu tím đó, rồi tiếp theo, cung xanh cực lớn đột nhiên chấn động, sau đó tử tiễn (mũi tên tím) liền biến mất trong hư không, chỉ thấy một vệt bạc phóng tới thẳng tắp!
Chỗ vệt bạc nhắm đến, chính là mây trôi từ phía đông nam đang bay tới.
Trong mây trôi đó không biết ẩn chứa khí thế của bao nhiêu cường giả, quả thực chính là hung thế ngập trời.
Nhưng uy thế của một tên này còn hung dữ hơn cả hung thế ngập trời đó!
Rầm một tiếng, đạo tử tiễn này sau khi bay vào trong mây trôi, liền thấy mây trôi vô biên đó đột nhiên tản ra, giống như bị cuồng phong xé rách, sau khi mây trôi tan ra, liền để lộ mấy khuôn mặt hoảng sợ.
Khuôn mặt đi đầu chính là một nam tử mặt trắng áo đay, hắn đứng trên một chiếc quạt xếp đang xòe ra, nghênh đón luồng ánh sáng tím này, nhìn ra được, trên mặt hắn vốn mang theo nụ cười, tựa hồ muốn trêu chọc vài câu, trên khuôn mặt trắng bệch còn đầy vẻ trào phúng, nhưng vừa nhìn thấy tử tiễn này, sắc mặt liền trở nên tái mét, quát to một tiếng, thân hình như khói bay ngược ra sau!
Trong quá trình bay ngược, quạt xếp dưới chân hắn đã bay đến trong tay, đột nhiên xòe ra!
Trong hư không, trước tử tiễn đột nhiên xuất hiện bốn năm bóng núi, giống như thực chất, trấn áp vạn vật.
Nhưng tử tiễn bay tới, lực lượng không thể ngăn cản của bốn năm bóng núi đó trực tiếp vỡ tan, từng đạo tàn quang bị lực lượng trên thân tiễn đánh tan, hóa thành một vòng xoáy lượn vòng trong không trung, giống như một cái lỗ cực lớn.
Mà lực lượng của đạo tử tiễn đó dường như căn bản không hề chịu ảnh hưởng.
Mắt nam tử mặt trắng áo đay đỏ rực, quạt xếp đung đưa, từ phía sau có hơn mười đạo cờ trận bay ra.
Trên mỗi một cờ trận đều có một đạo Long Tích tàn trận.
Vốn vị trí của Tam Thốn Linh Sơn bị cường hành thay đổi, đại bộ phận Long Tích tàn trận cũng đều biến mất. Nhưng không ngờ, trên cờ trận của hắn lúc này, vẫn dẫn dắt rất nhiều lực lượng tàn trận, tựa hồ là lúc trước đã luyện tới trên cờ trận, lúc này liền từng đạo như rồng, quấn về phía đạo tử tiễn Phương Nguyên bắn ra, muốn cường hành thay đổi phương hướng của đạo tử tiễn này.
Nhưng vô dụng, trên tử tiễn, lôi điện lấp lánh, phá tan lực lượng của hơn mười đạo tàn trận đó.
Mà tử tiễn, không ngờ cũng chỉ là quang mang hơi mờ đi một chút, vẫn bắn thẳng tới trước người thanh niên mặt trắng áo đay.
- Ngươi...
Thanh niên mặt trắng áo đay gầm lên một tiếng, tuy không đành lòng, nhưng cũng chỉ có thể vội vàng xòe quạt xếp ra, chắn trước người mình, trơ mắt nhìn đạo lỗi tiễn màu tím đó bay đến trước mặt hắn, khi sắp tiếp xúc với quạt xếp, sau lưng hắn lại bỗng nhiên xuất hiện một nữ tử dung nhan kiều mỵ, sắc mặt đạm mạc, nàng ta thấp giọng quát:
- Ngươi chẳng lẽ không không cần mạng nữa à?
Khi nói đến đây, tay nàng ta vội vàng vỗ về phía hư không.
Hư không chấn động, một huyền quan màu tím xuất hiện, dựng thẳng lên!
- Giết...
Trong huyền quan màu tím, truyền ra một thanh âm khiến người ta kinh hãi.