Chương 1269: Đồng Song Hội (2)
Chỉ từ thanh âm này, cùng với khí cơ trên huyền quan truyền ra có thể thấy được, trong huyền quan này là một vị đại nhân vật.
Nói không chừng còn là một vị đại tu Nguyên Anh cao cấp, tọa trấn một phương.
Nhưng một tiếng "Giết" này chỉ còn chưa dứt, nắp quan chưa mở, tử tiễn đó đã bắn lên huyền quan.
Vù.
Khói phụt ra, hỗn độn phát sinh, trời mờ đất tối.
Trong không trung xuất hiện một mảng lôi hải, mênh mông cuồn cuộn, bẻ gãy nghiền nát, bên trong còn xen lẫn tiếng hét thê lương của một người nào đó.
Nhưng khi mây khói tan đi, đạo tử tiễn đó cuối cùng vẫn biến mất.
- Vô Tâm Sứ, không, Tâm Dao muội muội, đây là...
Thanh niên mặt trắng áo đay sắc mặt trắng bệch, không còn chút màu máu, nói chuyện cũng có chút lắp bắp.
Ánh mắt vừa đỏ vừa sợ, nhìn nữ tử bên cạnh hắn.
- Một tên của người này không phải có thể tùy tiện đón đỡ!
Vô Tâm Sứ đứng trong hư không, chậm rãi nói:
- Hắn chưa bao giờ làm chuyện vô ích, một tên này không chỉ là lên tiếng chào hỏi đâu, nếu ta đoán không sai, hắn nhất định vừa ra tay đã chính là thần thông mạnh nhất, nếu không phải ta khiến Quỷ Yêu Lão Tổ của Yêu vực Thanh Huyền Động đỡ cho ngươi một tên này, hiện tại chỉ sợ ngươi đã bị bắn thành bột phấn rồi.
- Quỷ Yêu.
Nam tử mặt trắng áo đay nuốt nước miếng:
- Quỷ Yêu Lão Tổ?
Biểu cảm trên mặt không ngờ có chút kỳ dị, không nhịn được nói:
- Đây là một trong bốn khôi lỗi mạnh nhất của ngươi à?
Vô Tâm Sứ gật đầu, nói:
- Cho nên ngươi nợ ta một mạng!
Nam tử mặt trắng áo đay lập tức không biết nói gì cho phải.
Bên cạnh hắn, Vương Trụ trầm mặc ít lời, cùng với lão giả lưng còng chạy tới sau, sắc mặt đều lạnh lùng.
Bọn họ khí thế hừng hực mà tới, không ngờ vừa tới đã trúng một tên như vậy.
Nghĩ tới uy thế của một tên đó, lúc này cho dù là bọn họ, trên khí thế cũng không khỏi sụt giảm.
Dù sao, bọn họ cũng hiểu rõ Vô Tâm Sứ, bốn khôi lỗi dưới tay nàng ta, không ai không phải là đại tu đương thời, tu vi thậm chí còn cao hơn cảnh giới của bản thân bọn họ, nhưng một cỗ trong đó được gọi ra, không ngờ nháy mắt đã biến thành tro bụi?
...
Nhìn thấy một tên của Phương Nguyên khiến các tu sĩ đều chấn động, tâm tình Lạc Phi Linh cũng tốt lên.
Quay đầu nhìn Phương Nguyên, mang theo vẻ kiêu ngạo, cười nói:
- Phương Nguyên sư huynh, cám ơn ngươi đã giúp ta trút giận!
Trên mặt Phương Nguyên đeo mặt nạ khóc, nói:
- Gọi ta là Bất Hội Tiếu (không biết cười)!
Lạc Phi Linh vỗ vai hắn:
- Được Phương Nguyên sư huynh!
- Cái gì mà biết cười với không biết cười?
Trong hư không phía trước, Vô Tâm Sứ chậm rãi tiến về phía trước vài bước, áo xanh tung bay, lộ ra dáng người yểu điệu, dung mạo kiều diễm, mặt trắng như mỡ, môi mỏng đỏ như máu tươi, tuy tuyệt mỹ, nhưng sắc mặt lạnh lùng, mang theo khí chất người sống chớ gần, lại càng khiến cho nàng ta có thêm một tia mị hoặc khó có thể hình dung, khiến người ta vừa nhìn một cái, trong lòng liền cảm thấy ngứa ngáy.
Nàng ta nhìn Phương Nguyên đeo mặt nạ bên cạnh Lạc Phi Linh, sắc mặt hơi thay đổi, hai tay để trên bụng dưới, nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Bạn học ngày xưa gặp lại, còn không chịu cởi mặt nạ?
Phương Nguyên sớm đã đoán được là nàng ta, lúc này tất nhiên cũng không có gì bất ngờ.
Chỉ bình tĩnh nói:
- Đã không còn tình cảm, còn nói gì tới bạn học ngày xưa?
- Con người ngươi, đúng là mặt lạnh tâm cứng, ta cho rằng ngươi thấy ta, chắc sẽ có nhiều hơn mấy phần tình nghĩa so với người khác!
Vô Tâm Sứ nghe Phương Nguyên nói vậy, nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài:
- Ài, lúc nhỏ ta quả thật có chút không thích ngươi, cảm thấy ngươi là xuất thân hàn môn, quá quê mùa, nhưng về sau, ta lại phát hiện, mình ra thế giới bên ngoài, ở trong mắt người khác cũng giống như ngươi, chỉ có thể xem như là hàn môn, cũng từng chịu không ít khinh rẻ, thậm chí có chút ủy khuất, mỗi khi nhớ lại, cũng muốn tìm ngươi nói chuyện, ai ngờ, con người ngươi, gặp lại bạn cũ, ngay cả chút hoà nhã cũng không cho.
Vị Vô Tâm Sứ này tất nhiên chính là bạn đồng môn ở Thái Nhạc Thành, Lữ Tâm Dao.
Lúc Phương Nguyên nhìn thấy Vương Trụ trong đại điện, đã đoán được nàng ta cũng ở trong Long Tích, dù sao trừ nàng ta ra, Phương Nguyên chưa từng ở trên người ai nhìn thấy loại ảo thuật thần thông quỷ dị như vậy, tuy đã đoán được, trong lòng kỳ thật lại có chút cảm khái, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, làm sao có thể tin được, tiểu cô nương kiêu ngạo ngày đó, không ngờ đã thành thủ hạ của Hắc Ám Chi Chủ?
Nghĩ chắc ở trên người nàng cũng có một đoạn kinh lịch vô cùng thú vị, chỉ là Phương Nguyên không có hứng thú, ngay cả trả lời cũng lười chẳng muốn trả lời.
Cũng là Lạc Phi Linh có chút tò mò nhìn Lữ Tâm Dao, nói:
- Nàng ta là ai?
Phương Nguyên nói:
- Nữ nhi của thành chủ Thái Nhạc Thành, nguyên là đệ tử của Vân Châu Việt Quốc Bách Hoa Cốc, người có được truyền thừa của Độ Kiếp Ma Ngẫu!
Lạc Phi Linh nói:
- Ồ!
Dường như những cái này không khiến nàng ta cảm thấy hứng thú.
Lữ Tâm Dao nghe Phương Nguyên nói vậy, lại nhìn nhìn bộ dạng Lạc Phi Linh đứng chung một chỗ với Phương Nguyên, sắc mặt dường như cũng có chút biến hóa, cười khẽ:
- Vốn cho rằng người như ngươi, cả đời cũng không chịu nói những lời dịu dàng với nữ hài, vĩnh viễn sẽ cô đơn một mình, không ngờ lại có không ít thủ đoạn, thông đồng với Nam Hải tiểu Thánh Nữ, xem ra đúng là người am hiểu giả heo ăn thịt hổ!
Dứt lời, cười nóivới Lạc Phi Linh:
- Ta và hắn không chỉ là đồng môn lúc còn bé, năm đó hắn thiếu chút nữa đoạt hạng nhất đại khảo tiên bảng của Việt Quốc Tiên Tử Đường, ta suýt thì đính hôn với hắn, có điều cuối cùng ta vẫn không thích hắn...