Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1270 - Chương 1270: Săn Bắn (1)

Chương 1270: Săn bắn (1)
Phương Nguyên nghe thấy những lời này, liền không nhịn được mà nhăn mày, rõ ràng có chút không vui.

Lạc Phi Linh nghe vậy, nhìn Lữ Tâm Dao, lại nhìn Phương Nguyên, nói:

- Ta đánh nàng ta một trận được không?

Phương Nguyên gật đầu, nói:

- Tốt nhất là trực tiếp giết luôn đi!

Lạc Phi Linh bĩu môi, nói:

- Thế thì tàn nhẫn quá, không thấy nàng ta kỳ thật cũng có chút ý tứ với ngươi à?

Phương Nguyên lắc đầu, nói:

- Không quan tâm!

Trên mặt Lữ Tâm Dao vốn mang theo nụ cười thản nhiên, lúc này nghe vậy lập tức trở nên cứng đờ.

- Vậy ta an tâm rồi!

Lạc Phi Linh thở dài, xắn tay áo bước lên trước, ánh mắt lộ ra có chút thô bạo nhìn Lữ Tâm Dao, cười lạnh nói:

- Hôm nay cô nãi nãi ta không dạy hồ ly tinh ngươi một chút thì ta thấy ngươi không biết cái gì gọi là cụp đuôi làm người!

Nói như vậy có nghe được không?

Đã tu hành đến cảnh giới này, đi đến địa vị này, mọi người đều có sĩ diện...

Nghe Lạc Phi Linh nói vậy, nhất là nhìn thấy nàng ta xắn tay áo muốn đánh người, sắc mặt các tu sĩ trong sân đều có chút biến hóa.

Sắc mặt Lữ Tâm Dao lại đặc biệt khó coi, lạnh lùng nhìn Lạc Phi Linh, tuyệt không che giấu hận ý ở đáy mắt, mà mấy người khác, Vương Trụ chỉ mặt không biểu tình nhìn về phía Lạc Phi Linh, dường như vô cùng cảnh giác với việc nàng ta liệu có xuất thủ với Lữ Tâm Dao hay không, nam tử mặt trắng áo đay thì chẹp chẹp miệng, bộ dạng vô cùng cảm khái, Phụ Sơn Sứ thì giống như chuyện không liên quan tới mình, chỉ cười lạnh.

Mà sau ba Hắc Ám Sứ Giả bọn họ, trong tầng tầng mây trôi, hơn mười thuộc hạ đang bay tới lại giật thót, nhìn thấy Lạc Phi Linh bước về phía trước, trong lòng tất nhiên đề phòng, nhưng thấy sứ giả không ra lệnh, cho nên vẫn bảo trì trầm mặc.

Lữ Tâm Dao lạnh lùng nhìn Lạc Phi Linh, sắc mặt âm trầm như nước, lãnh đạm nói:

- Ngươi thực sự muốn động thủ à?

Lạc Phi Linh chém ra một đao, mắng:

- Hồ ly tinh!

- Ngươi!

Sắc mặt Lữ Tâm Dao thực sự là vô cùng khó coi, trong lòng nổi giận đùng đùng, không ngờ Lạc Phi Linh lại không phân rõ phải trái như vậy.

Nhưng nàng ta lại sợ người không phân rõ phải trái nhất, cho dù không đả thương được mình, cũng khiến nàng ta cảm thấy mất hết thể diện trước mặt bạn cũ.

Sắc mặt âm trầm, nhìn Lạc Phi Linh chém tới một đao, nàng ta không động, cũng không lên tiếng.

Nhưng Vương Trụở bên cạnh nàng ta lại đột nhiên ngẩng đầu lên, một chưởng đánh về phía trước, chưởng lực hùng hồn, dẫn động cát bụi trong thiên địa, thậm chí trên mặt đất cũng có từng nắm đất vàng bay lên, đại địa dường như vì một chưởng này của hắn mà kéo gần mấy phần cự ly với thiên không, sau đó lực đạo cuồng bạo khó có thể hình dung cũng theo một chưởng này của hắn hung hăng bức về phía trước.

- Vương gia đạo huynh, ngươi không ngờ dám đánh ta?

Lạc Phi Linh dường như cũng lắp bắp kinh hãi, thân hình lóe lên, lượn một vòng trong không trung, né tránh lực lượng của một chưởng này, chủy thủ chắn trước người, chống đỡ dư ba của một chưởng này, sau đó ngẩng đầu lên, lớn tiếng quát:

- Chẳng lẽ ngươi đã quên trách nhiệm của Đạo Tử rồi à?

Sắc mặt Vương Trụ thâm trầm, trực tiếp bước lên một bước, vung chưởng đánh đến.

Mặt cười lạnh, quát khẽ:

- Đạo Tử với không Đạo Tử cái gì, ngươi dám bất kính với Tâm Dao cô nương, chính là tội không thể tha!

- Ngươi đúng là đầu óc mê muội rồi.

Lạc Phi Linh biến sắc, nổi giận quát:

- Bất Hội Tiếu ca ca, đánh hắn!

Từ lúc Vương Trụ xuất thủ, Phương Nguyên dã ở bên cạnh quan sát, chỉ thấy Vương Trụ lực lượng hùng hồn, thần thông đáng sợ, nhưng lại mờ mờ ảo ảo có quy củ, lúc xuất thủ tiến lui có chừng mực, không hề có gì khác biệt với bình thường, hoàn toàn không có bộ dạng thần hồn mê muội, nhục thân cứng ngắc như sau khi bị người ta khống chế thần hồn, trong lòng càng cảm thấy kinh ngạc trước thủ đoạn giống như quỷ mị đó của Lữ Tâm Dao.

Huyễn pháp khống chế người trong thế gian, thiên kì bách quái, vô cùng đa dạng, nhưng người bị khống chế, hoặc nhiều hoặc ít đều chút hồ đồ trên thần hồn, ngưng trệ trên pháp lực, lúc xuất thủ ít nhất cũng khó tránh khỏi yếu hơn khi tỉnh táo ba thành!

Nhưng Vương Trụ bị Lữ Tâm Dao khống chế lại căn bản không có loại hiện tượng này.

Trừ khi hắn một lòng muốn làm thành chuyện gì, biểu hiện sẽ có chút giống như rối loạn tâm thần, thậm chí là điên cuồng, còn bình thường nhìn thì căn bản không khác gì người thường, trên trình độ nào đó, giống như là si mê một ai đó, nguyện ý đào gan móc phổi vì nàng ta, thực lực không chỉ không suy yếu, ngược lại bởi vì sự điên cuồng này mà dường như còn cường đại hơn.

Người ta khi xuất thủ phải cân nhắc lợi hại, suy xét hậu quả, hắn thì lại hoàn toàn không.

Người như thế tất nhiên đáng sợ.

- Được.

Nghe thấy Lạc Phi Linh nói vậy, Phương Nguyên cũng đáp ứng một tiếng, tung người bay lên.

Bước ra một bước, vỗ ra một chưởng!

Thanh khí mờ mịt, dẫn động thiên địa, giống như một mảng mây xanh, hung hăng đâm về phía trước.

Vừa hay va chạm với một chưởng Vương Trụ đánh ra về phía Lạc Phi Linh, thiên địa ầm ầm, mây trôi trong mấy chục dặm bị đánh tan, hư không giống như xuất hiện vết rạn như ngọc lưu ly, thân hình trong thiên địa nhoáng lên một cái, áo xanh bay phần phật, Vương Trụ thì lui một bước!

- Ngươi muốn chết!

Sắc mặt Vương Trụ giận dữ, hung hăng lườm Phương Nguyên.

Nhưng thấy Lạc Phi Linh đã mượn cơ hội lại một đao chém về phía Lữ Tâm Dao, hắn vẫn lao tới ngăn cản.

- Quả nhiên không được!

Sắc mặt Phương Nguyên lạnh lùng, đột nhiên pháp lực cả người đại chấn, thanh khí vào lúc này bành trướng hơn mấy lần, giống như một tòa cự sơn.
Bình Luận (0)
Comment