Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1271 - Chương 1271: Săn Bắn (2)

Chương 1271: Săn bắn (2)
Trong thanh khí lại ẩn chứa biến hóa, tuôn ra từng đạo lôi quang đáng sợ, giống như thần tiên, hung hăng đánh tới sau lưng Vương Trụ, không ngờ trong chốc lát, lực lượng xuất thủ nặng hơn gấp mười lần, hoàn toàn vận dụng pháp lực chân chính, muốn một kích trảm sát Vương Trụ!

Mà Vương Trụ lúc này, đã nhận ra sát cơ sau lưng, nhưng không ngờ không để ý tới, vẫn muốn ngăn cản Lạc Phi Linh đang chém về phía Lữ Tâm Dao.

- Ác độc!

Nhưng thấy một màn này, sắc mặt Lữ Tâm Dao lại đột nhiên thay đổi, quệt mạnh son trên môi, quát:

- Tự lo cho ngươi đi!

Ầm!

Vương Trụ lúc này đột nhiên xoay người, pháp lực dồn lên đỡ trước ngực.

Rắc!

Hắn bị một kích này của Phương Nguyên đánh trúng, thân hình giống như một khối nham thạch, từ trong không trung bay ra, liên tiếp đâm đổ bốn năm đỉnh núi, cho tới khi bị núi đá vô tận vùi lấp mới như vô thanh vô tức, mà người bên cạnh Lữ Tâm Dao cũng đều biến sắc, vội vàng chạy tới, thanh niên mặt trắng áo đay và lão giả lưng gù thì tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Phương Nguyên.

- Nếu ngươi không chết thì mau ra đây!

Lữ Tâm Dao lác người, tránh thoát một đao của Lạc Phi Linh, sau đó vội vàng hét lớn.

Đến lúc này, Lạc Phi Linh cũng không tiếp tục chém tới, chỉ cười lạnh nhìn nàng ta.

Rầm một tiếng, trong phế tích vô tận phía dưới, núi đá bị đánh bay, Vương Trụ từ bên trong chậm rãi bò ra, nhìn ra được thương thế của hắn lại nặng thêm, nhục thân đã hao tổn nhiều chỗ, nhưng thân hình vẫn đứng thẳng tắp, chậm rãi mở một bình sứ, nuốt xuống một viên đan dược, sau đó chậm rãi bay lên hư không, khí cơ vẫn vô cùng hùng hồn, dường như không có trở ngại gì.

Cũng may vừa rồi hắn quay người lại đỡ đúng lúc, nếu không nhất định đã là kết cục thần hồn câu diệt rồi.

Lữ Tâm Dao lúc này mới oán hận nhìn Phương Nguyên một cái, điềm nhiên nói:

- Hai người các ngươi đều rất độc ác!

Vừa rồi ngay cả nàng ta cũng không để ý, chỉ cho rằng Lạc Phi Linh là đang càn quấy, thuận tay đỡ một cái là được, lại không ngờ rằng, vừa không để ý, suýt nữa lại hại tính mạng của Vương Trụ, lúc này có phản ứng, trong lòng vẫn cảm thấy có chút khiếp sợ.

Ảo thuật nàng ta thi triển, tất nhiên vô cùng tinh diệu, nhưng nếu là ảo thuật, vậy sẽ có nhược điểm của ảo thuật, giống như lúc nàng ta bị uy hiếp, Vương Trụ sẽ bất chấp tất cả bảo vệ nàng ta, không để ý tới hung hiểm sau lưng mình, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh rõ ràng đã nhìn ra điểm này, cố ý để Lạc Phi Linh tấn công mình, hấp dẫn sự chú ý của Vương Trụ, sau đó Phương Nguyên sẽ đột nhiên hạ sát thủ.

Nếu không phải mình phản ứng nhanh, thiếu chút nữa đã để bọn họ đắc thủ.

Vương Trụ chính là thu hoạch lớn nhất của nàng ta trong Long Tích, thân là một trong Trung Châu Tứ Tiểu Thánh, thực lực mạnh tới đáng sợ, thậm chí mạnh hơn cả tứ đại khôi lỗi mà nàng ta đã tích lũy vô số năm, nếu không phải lúc ấy bọn họ đã bày ra cạm bẫy sâu trong Long Tích, mà Vương Trụ đang bị thương lại vừa hay xông vào, hợp sức của mọi người bắt hắn, mình mới có cơ hội thi pháp với hắn.

Nếu không, nàng ta căn bản ngay cả tới gần cũng không dám tới gần người như thế này, làm sao có cơ hội đắc thủ?

Cho dù trong trận thế hiện giờ của bọn họ, Vương Trụ cũng là một trợ lực lớn!

...

- Nàng ta vẫn rất thông minh.

Lạc Phi Linh quay đầu, dường như có chút tiếc nuối nói với Phương Nguyên.

- Không phải nàng ta thông minh, là Vương gia Đạo Tử quá mạnh!

Phương Nguyên sầm mặt, chậm rãi trả lời.

Hắn cũng không nói sai, trong một kích vừa rồi, hắn vận dụng toàn lực, còn nắm được cơ hội, tuy Vương Trụ quay người đỡ, nhưng vẫn bị thương không nhẹ, song không ngờ hắn chỉ nuốt một viên đan dược đã lại yên lành quay về, theo sự hiểu biết của Phương Nguyên đối với đan dược, hắn nhất định là nuốt vào đan dược trong khoảng thời gian ngắn có thể cường hành đề thăng sinh cơ nào đó, nếu không thì không thể khôi phục nhanh như vậy!

Nhục thân của hắn cường hãn tới mức nào mới có thể chịu được sự dày vò như thế?

...

Lạc Phi Linh nói:

- Vậy phải làm gì?

Phương Nguyên nói:

- Giết tên nào hay tên nấy!

Lạc Phi Linh gật đầu nói:

- Tốt!

Hai người nhìn thì chỉ đối thoại rất bình thường, nhưng khi vừa dứt lời, trong nháy mắt dâng lên một thân pháp lực.

- Lớn mật thật!

Chỉ là lúc này, tất nhiên đã không thu được hiệu quả thần kỳ.

Phía Hắc Ám Sứ Giả đã sớm đề phòng lúc bọn họ đột nhiên hạ sát thủ với Vương Trụ.

Lúc này nghe hai người bọn họ nói vậy, làm sao còn do dự, trực tiếp phát động một thân pháp lực, ba vị sứ giả cùng với mười thuộc hạ tu vi Nguyên Anh khá cao ở phía sau đều chậm rãi bức tới.

Mây đen đột nhiên nổi lên, cờ trận tung bay, bên trong có những ánh mắt rợn người nhìn tới.

- Bất Động Minh Vương vẫn chưa tới à?

Trong mây đen, thân hình Lữ Tâm Dao như ẩn như hiện, thanh âm thản nhiên vang lên.

Thanh niên mặt trắng áo đay bên cạnh nàng ta thở dài một tiếng, cười nói:

- Ngươi cũng biết mà, hắn không cưỡi mây được, chỉ có thể chạy bộ đến!

Lữ Tâm Dao gật đầu:

- Vậy không đợi hắn nữa, bằng vào những người chúng ta chắc đủ rồi chứ?

- Khà khà, săn thiên kiêu, bổn tọa thích nhất...

Nghe nàng ta nói vậy, Phụ Sơn Sứ bên cạnh thấp giọng cười nói:

- Người Tiên Minh vào đây, có chút bản sự hoặc là đã chết, hoặc là đã thành người của chúng ta, còn lại chỉ là vài ba con mèo nhỏ, chẳng lẽ chúng ta lại không bắt được?

Khi nói đến đây, hắn nhẹ nhàng xoa tay, sau lưng hắn liền có mười tu sĩ mặt không biểu tình đi ra.
Bình Luận (0)
Comment