Chương 1272: Đục nước béo cò (1)
Những người này đều là tu sĩ thiên kiêu lúc trước cùng đám người Phương Nguyên tiến vào Long Tích, ở bên trong thậm chí còn có thể nhìn thấy đồng bạn trong đội của Phương Nguyên, lúc này đều đã trở nên không còn linh tính, sát khí cuồn cuộn, kinh tâm động phách.
Vương Trụ Lữ Tâm Dao cũng nắm chặt quyền đầu, chậm rãi đi tới trước người Lữ Tâm Dao.
Mà thanh niên mặt trắng áo đay lại nhẹ nhàng mở quạt xếp, trên quạt có bức họa đầu thú dữ tợn.
Sát khí cuồn cuộn như mây đen, chậm rãi ép về phía trước, giống như trời cũng run rẩy.
Phương Nguyên và Lạc Phi Linh nhìn nhau, một người áo xanh phần phật, một người váy trắng tung bay, một người bên cạnh thanh khí ẩn hiện, một người mi tâm hồng quang di động, một người đeo mặt nạ khóc, một người đeo mặt nạ cười, đều đồng thời bước về phía trước một bước.
- Các ngươi nhầm một chuyện rồi...
Thanh âm thản nhiên của Phương Nguyên vang lên:
- Hiện giờ không phải các ngươi đang săn thiên kiêu, mà là hai người chúng ta săn các ngươi!
- Ha ha, chuyện tới trước mắt còn dám trâng tráo à?
Nghe thấy Phương Nguyên nói vậy, chư vị Hắc Ám Sứ Giả và thuộc hạ dưới trướng đều đồng thanh cười lạnh.
Đám người bọn họ không ai không phải là cao thủ đương thời, bốn vị sứ giả thì không nói, đều thân mang tuyệt kỹ, có thể thay Hắc Ám Chi Chủ tọa trấn một phương, hiện giờ cho dù chỉ có ba người, nhưng dưới tay họ khống chế khôi lỗi, lại có một trong Trung Châu Tứ Tiểu Thánh như Vương gia Đạo Tử, còn có mười vị tu sĩ thiên kiêu bị Phụ Sơn Sứ luyện làm thần thi, lực lượng mạnh mẽ tất nhiên không thể xem nhẹ, mà thuộc hạ hiện giờ có thể ngay lập tức đi theo bọn họ tới nơi, cũng đều là đại tu Nguyên Anh.
Người như vậy, quả thực đủ để tung hoành Long Tích, không có địch thủ.
Cho dù người còn lại của đối phương tới, cũng chưa chắc đỡ được một kích của đám người mình, nhưng hiện giờ, đối phương chỉ có hai người, lại không biết lượng sức canh giữ ở nơi này, thậm chí còn khẩu xuất cuồng ngôn, coi đám người bọn họ là con mồi?
Có phải nhầm thân phận rồi không?
Nhưng khi trong lòng bọn họ sinh ra loại cảm giác hoang đường nực cười này, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh lại nhìn nhau, trực tiếp tay áo tung bay lao về phía trước, khí cơ trên người ẩn mà không hiện, tốc độ lại càng chạy càng nhanh, một câu trêu chọc còn chưa dứt, liền thấy thanh khí bên cạnh Phương Nguyên đột nhiên trào ra, như mây mù hoành không, lại trầm trọng như núi, đánh thẳng về phía bọn họ.
Thanh khí đó tất nhiên chính là Huyền Hoàng Khí mà Phương Nguyên tu luyện, khác với pháp lực bình thường, giống như pháp lực thuần túy, lại ẩn chứa thần thông cực lớn, trong mỗi một tia đều ẩn chứa lực lượng bao hàm toàn diện, lộ ra vẻ vô cùng trầm trọng, càng là người tinh mắt, thanh khí này lại càng đáng sợ, hiện giờ cuốn tới, thanh thế kinh thiên, khiến cho hư không chấn động.
- Tên gia hỏa kiêu ngạo....
Trong mây trôi nặng nề, mấy vị Hắc Ám Sứ Giả đều hơi biến sắc, trong đó Vấn Cơ Sứ mặt trắng áo đay cười lạnh lùng, tay áo rung lên, trong mây đen chỗ bọn họ, liền có hơn mười cờ trận bay ra, từng đạo trận quang như rồng cuốn về phía Phương Nguyên.
- Phá!
Mắt thấy thanh khí sắp va chạm với cờ trận, Phương Nguyên quát khẽ một tiếng, thanh khí bỗng nhiên bị chấn tan ra.
Giống như sương mù trực tiếp bao phủ mây đen, từng dòng như núi, chấn cho mây đen tán ra bốn phía, các Hắc Ám Sứ Giả ẩn thân trong mây đen vốn vì có mây đen che phủ, không cho đối phương thăm dò chi tiết của mình, nhưng lúc này lại bị chính nó hại, mây đen và thanh khí cuốn vào nhau, khó phân cao thấp, khiến cho bọn họ đồng thời lâm vào trong một mảng hỗn loạn.
Chung quanh đều là sương mù mênh mông, không nhìn rõ trái phải là ai!
Các tu sĩ kinh hãi, ý thức được mục đích của Phương Nguyên.
Các ngươi dùng mây đen che thân, khiến người ta không nhìn rõ chi tiết, vậy dứt khoát triệt để quấy rối, đục nước béo cò.
...
- Vù!
Nhân cơ hội này, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đã sớm có chuẩn bị, đồng thời xông vào trong mây đen.
Một người bên cạnh thanh khí cuồn cuộn, một người giữa trán có hồng quang ẩn hiện, đồng thời giết tới người ở gần họ nhất, người đó chính là một đại hán khôi ngô, tu vi cảnh giới Nguyên Anh, không phải một trong Hắc Ám Sứ Giả, nhưng tu vi cũng không tồi, nếu có thể vào Long Tích, tất nhiên đều là người có bản lĩnh, lúc này vì không phân biệt rõ phương hướng chung quanh, đang vội vàng vận chuyển pháp lực, ngưng thần phòng ngự.
Lạc Phi Linh xuất thủ nhanh hơn một chút, chủy thủ màu đỏ trong tay rạch ra một dây nhỏ trong không trung, chém thẳng tới người đó, đao này rời tay, uy lực cực mạnh, ngay cả sương mù chung quanh cũng bị nàng ta cắt làm hai nửa, nhưng không ngờ, đại hán khôi ngô đó đã nhận ra sát khí này đang ập tới, sắc mặt nghiêm nghị, đột nhiên lắc mình biến hóa, sương đen cuồn cuộn quanh người, không ngờ hóa thành một con gấu chó!
Một tiếng vang trầm đục như tiếng sấm, trong không trung tử điện bay lượn, cuốn về phía phi đao của Lạc Phi Linh.
Không ngờ là một vị đại yêu cấp bậc Nguyên Anh!
Thế lực chỉnh thể của Yêu vực yếu hơn Cửu Châu một chút, Yêu loại có thể tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh không nhiều lắm, truy cứu kỹ càng, mỗi một vị Nguyên Anh đại yêu, ở Yêu vực nhất định đều là quái vật cấp lão tổ có uy tín danh dự, không ngờ lại cam tâm nghe lệnh Hắc Ám Sứ Giả.
Phản ứng của nó cũng cực nhanh, vào thời điểm nguy kịch lại có thể bắt giữ được ánh đao của Lạc Phi Linh.
Nhưng tuy hắn miễn cưỡng đỡ được một đao này của Lạc Phi Linh, nhưng Phương Nguyên lại bỗng nhiên lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, lật tay vỗ xuống một chưởng.