Chương 1273: Đục nước béo cò (2)
Một chưởng này vừa hay vỗ lên đầu con gấu chó, mang theo lực đạo lớn tới khó có thể hình dung, ầm một tiếng, chưởng lực trút hết lên đầu gấu chó, ngoài mặt dường như không xuất hiện bất kỳ biến hóa gì.
Nhưng gấu chó này lại đứng đờ tại chỗ, một lát sau thì nhục thân ầm ầm nổ tung.
- Bọn họ ở đó...
Vừa ra tay, các tu sĩ ở gần đều sinh ra cảm ứng, có bốn năm đạo thân ảnh đồng loạt xông về phía họ.
Từ bên trái bọn họ đến có ba người, một người cao gầy, một người thấp bé đáng khinh, một người lại vô cùng khỏe mạnh, ba người một người cầm song kiếm, một người trong tay cầm cưa sắt màu vàng, người cuối cùng thì cầm song thương, đồng loạt đánh tới Phương Nguyên và Lạc Phi Linh, thần thức Phương Nguyên quét qua, lập tức nhận ra, ba người này cũng giống như gấu chó đó, đều là Yêu loại.
Xem ra Hắc Ám Chi Chủ lập nghiệp ở Ma Biên, cấu kết Yêu vực, quả nhiên đã mời chào không ít cao thủ Yêu vực.
Phía bên phải đến là ba thần thi mặt không biểu tình, cùng với bốn năm cờ trận cuốn theo trận lực mạnh mẽ, nháy mắt đã tới trước người bọn họ, lại là Phụ Sơn Sứ lưng còng và Vấn Cơ Sứ mặt trắng áo đay, từ rất xa bắt giữ được thân ảnh của Phương Nguyên và Lạc Phi Linh, phản ứng cũng cực nhanh, lập tức thôi động thần thi và cờ trận xông tới, lực lượng đáng sợ khó có thể hình dung.
- Trảm tam yêu!
Phương Nguyên thấp giọng quát, thân hình na di, xông tới phía bên phải Lạc Phi Linh.
Nghênh đón lực lượng đáng sợ của hai thần thi, cùng với Long Tích tàn trận trên cờ trận, cho dù hắn cũng cảm thấy kình phong đập vào mặt, cuồn cuộn xông tới trước người, dường như có mấy ngọn núi lớn đánh tới trước mặt, nhưng nghênh đón lực lượng này, hắn lại phải phòng thủ phía sau Lạc Phi Linh, bởi vậy thân hình bất động, chỉ nâng hai tay, nặng nề chập lại ở trước người, thấp giọng quát:
- Bế Thiên Môn!
Theo hai tay chập lại, quanh người thanh khí cuồn cuộn, hóa thành hai cánh cửa đồng đen, đụng mạnh vào nhau!
Giống như thiên địa bị ngăn cách, ba thần thi và bốn năm cờ trận đều mang theo cự lực vô biên đánh vào trên cửa, nổ vang ầm ầm, thần uy trào ra, cuốn ngược ra sau, lại không phá vỡ được hai cánh cửa này, càng không nói tới Lạc Phi Linh ở phía sau cửa.
Lạc Phi Linh thấy thế, không còn lo lắng phía sau, hồng đao chém ra, bay tới ba Yêu loại bên trái.
Đao mang màu đỏ cực kỳ sắc bén, dưới một cú chém, hư không giống như bị nhuộm lên huyết khí mênh mông, ba Yêu loại cũng là nhân vật cấp lão tổ một phương, nhưng lúc này, nghênh đón ánh đao đó, lại đều biến sắc, vội vàng bứt ra, có điều dưới sự bức bách của ánh đao, tốc độ của ba người có nhanh có chậm, vừa rút lui lập tức xuất hiện chênh lệch trước sau, bị ánh đao bao phủ.
Phản ứng của ba người này cũng cực nhanh, vừa thấy không ổn lập tức lắc mình biến hóa, người dáng người cao gầy hóa thành một con cự mãng, hai mắt đỏ rực, chiều cao trăm trượng, người tay cầm song thương thì hóa thành một con sơn dương có hai sừng lớn, hai thanh trường thương trong tay là sừng sắc trời sinh của nó, đầu cúi xuống, bay thẳng về phía Lạc Phi Linh, thế rất nhanh.
- Dê mà cũng hung dữ vậy à?
Lạc Phi Linh có chút kinh ngạc, ánh đao co lại, hóa thành một đao, quét về phía dương yêu xông lên trước nhất.
Chỉ nghe thấy hai tiếng xì xì, hai sừng trên đầu dương yêu đó đứt từ gốc bay ra, chỉ còn lại cái đầu tròn vo, lại khiến dương yêu này hoảng sợ, ngơ ngác ngẩng đầu lên, cả người thiếu chút nữa thì sụp đổ...
Hai sừng thần này đã được mình tế luyện hơn ngàn năm.
Đây là một thân pháp lực của lão quái Nguyên Anh như mình, là căn bản của một thân hung uy...
Sao lại bị người ta một đao chặt đứt?
Coi mình là sơn dương bình thường à?
Chỉ là mình đã mất đi hai sừng, vậy có khác gì sơn dương bình thường?
... Vũ trụ hình thành thế nào?
... Ý nghĩa của yêu sinh là gì?
...
- Thứ ăn cỏ cút ngay!
Lạc Phi Linh tung người một cước đá bay hắn ra ngoài, đồng thời mượn lực bay lên, ngọc thủ trực tiếp đè xuống dưới.
Lúc này, cự mãng đó đang bay lướt qua bên cạnh nàng ta, muốn quấn nàng ta lại, thanh thế này rất mạnh, lực lượng cũng hùng hồn, thậm chí còn đáng sợ hơn Huyết Sứ Giả mà đám người Phương Nguyên đã gặp phải lúc ở đại đạo lục khảo, nhưng bàn tay trắng nõn của Lạc Phi Linh ấn xuống, vừa hay ấn lên cổ cự mãng, cười nói:
- Không biết ta thích nhất là ăn canh rắn à?
- Ngươi...
Cự mãng này vừa sợ vừa giận, biết được nàng ta chính là đang ấn vào chỗ bảy tấc bổn tướng của mình, lập tức kinh sợ không thôi, quay đầu muốn cắn.
Nhưng một chưởng của Lạc Phi Linh ấn xuống, đã ấn tới mệnh mạch của nó, tay phải rung lên, cũng không biết sử dụng pháp môn gì, mi tâm ẩn hiện hồng mang, trong bàn tay cũng có hồng quang lấp lánh, đánh vào trong cơ thể cự mãng, không ngờ khiến bổn tướng của nó càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến thành như ngón tay, bị hai tay Lạc Phi Linh vặn một cái, thuận tay thắt thành cái nút.
Ngã vào trong bụi cỏ, cự mãng này cũng mê loạn.
... Đầu của ta ở đâu?
... Mông của ta ở đâu?
- Thần Giác huynh, Giảo Sa huynh.
Người cuối cùng mắt thấy dương yêu và mãng yêu trong khoảnh khắc đều thảm không nói nổi, vừa sợ vừa giận, vừa buồn vừa đau.
Lắc mình biến hóa, không ngờ hóa thành một con chuột to như con hổ, răng sắc loang loáng, hung hăng vồ tới.
Nó lúc này thấy Phương Nguyên đã phòng thủ đường lui, Lạc Phi Linh thì bức chúng đến góc chết, dưới đao mang lạnh lẽo đó, mình thực sự không có cơ hội đào thoát, chỉ có nước liều chết.