Chương 1274: Chớ chống lại hung uy (1)
Bởi vậy lúc này, kỳ thật cũng đã liều mạng, có điều, đối mặt với Lạc Phi Linh hỉ hỉ hả hả trừ bỏ hai đại yêu, mình liệu có cơ hội hay không cũng khó nói!
Có điều ngay cả nó cũng không ngờ, vừa xông tới lại khiến Lạc Phi Linh hoảng sợ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn biến đổi, theo bản năng lui về phía sau hai bước, đến bên cạnh Phương Nguyên, sắc mặt tái nhợt.
- Làm sao vậy?
Trong lòng Phương Nguyên cũng cả kinh, quay người đỡ nàng ta.
Sắc mặt Lạc Phi Linh có chút hoảng sợ, nói:
- Ta sợ chuột... Nhất là chuột lớn như vậy...
- Chỉ một con thử yêu thôi mà.
Phương Nguyên cười cười bất đắc dĩ, nói:
- Có điều ngươi đã sợ, vậy để ta giết chuột trước!
Áo xanh rung động, cả người nhào ra ngoài, so sánh với người am hiểu thần thông bình thường, Phương Nguyên có chút khác biệt, tuy thần thông của hắn mạnh mẽ, nhưng thích đánh nhau cận thân hơn, đó là bởi vì phản ứng của hắn linh mẫn, võ pháp cũng kinh người, không e ngại chính diện đôi công với đối thủ, ngược lại khi kéo gần cự ly với đối thủ, có thể phát huy ra một thân lực lượng thần thông của mình một cách cường đại hơn.
- Hai người các ngươi...
Mà vào lúc này, người có phản ứng chung quanh đã nhiều hơn, nhất là Vấn Cơ Sứ áo đay và Phụ Sơn Sứ lưng còng, phản ứng của bọn họ coi như cũng cực nhanh, trong một mảng sương mù đã tìm được thân ảnh của Phương Nguyên và Lạc Phi Linh, mắt thấy bọn họ đang đại khai sát giới, lập tức xuất thủ cứu viện, nhưng lại không ngờ, cứu viện đều bị Phương Nguyên chặt đứt, còn bị họ giết mất mấy yêu!
Những Yêu loại này không phải là Yêu loại bình thường, đều là lão quái một phương, ở Yêu vực cũng là đại nhân vật có uy tín danh dự, cho dù đối với Hắc Ám Chi Chủ mà nói, đây cũng là chiến lực hiếm có, hiện giờ lại bị hai người bọn họ giết như chặt dưa thái rau, ai chịu nổi chứ?
Hai người đồng thời hét lớn trong kinh sợ:
- Muốn chết!
Phụ Sơn Sứ lưng còng vung gậy gỗ trong tay, liền có một con rắn nước màu máu từ trên quải trượng của hắn bay ra, chạy trong không trung, phun ra từng đạo sương máu, giống như một biển máu, cuồn cuộn rào rào, ùa về phía Phương Nguyên.
Đối mặt với một kích này, Lạc Phi Linh đã không có một thức Bế Thiên Môn đó của Phương Nguyên, đành phải dùng tất cả bản lĩnh thần thông để ngăn cản, nhưng nàng ta tất nhiên cũng có chiêu thức mình, vội vàng cởi một sợi dây xích bạch kim trên tay phải xuống, ném về phía không trung.
Liền thấy xích đó đón gió biến to, trực tiếp cuốn lấy rắn nước màu máu, không biết thuận thế kéo đi đâu!
- Huyết bảo của ta đâu rồi?
Mắt Phụ Sơn Sứ trợn tròn, không biết đã phát sinh chuyện gì.
Cũng may vào lúc này, Vấn Cơ Sứ áo đay đã vung quạt xếp, hung hăng quạt về phía trước.
Cuồng phong gào thét, phá tan sương mù dày đặc chung quanh, vô số yêu ma ẩn tàng trong gió giết ra.
Lạc Phi Linh không dám chậm trễ, vội vàng cởi một hạt châu màu đỏ trên tay trái xuống, thuận tay ném ra.
Hạt châu đó đến trong không trung, lập tức hóa thành hỏa diễm ngập trời, nghênh đón gió thổi, không những không bị quạt đi, ngược lại men theo cuồng phong đốt tới, cuồng phong trong chốc lát liền dừng lại, trong liệt diễm cuồng phong vang lên những tiếng kêu thê lương khủng bố.
- Phong ma của ta...
Ánh mắt Vấn Cơ Sứ cũng trợn tròn, đau lòng giậm chân.
...
Nhân cơ hội này, Phương Nguyên triển khai Bát Hoang Thân Pháp, nháy mắt đã tới trước người thử yêu thân to như hổ, giơ tay lên đánh ra một chưởng, giống như đại ấn chống trời, xen lẫn với thanh khí phần phật, trầm trọng như núi, hung hăng vỗ xuống đỉnh đầu nó.
- Ta chính là Hồ Đảo Vô Nha Lão Tổ, ngươi không ngờ dám bất kính với ta như vậy?
Thử yêu đó nghe đối thoại của Phương Nguyên và Lạc Phi Linh vừa rồi, lại thấy hắn thực sự xuống tay với mình, cũng giận tím mặt, hét lên một tiếng, lông chuột tróc ra, hóa thành cương châm, mỗi một cây đều nhỏ hơn sợi tóc, vừa bay ra liền giống như một mảng sương mù tăm tối, mang theo sự nham hiểm chạm vào là chết, theo cuồng phong bắn về phía Phương Nguyên.
- Tiểu nhi sao dám càn rỡ?
Có người rống to một tiếng, từ trong mây đen chui ra là một con mãnh hổ cao chừng mười trượng, thổi lên cuồng phong trăm trượng, bên cạnh có hơn ngàn trành quỷ, âm phong gào thét, giống như một mảng mây đen xông tới Phương Nguyên.
- Giết hắn!
Một con ngưu tinh hùng tráng vung tam xoa kích cực lớn, ầm ầm đạp hư không mà đến.
- Diệt thằng nhóc này...
Ở bên khác, một con yêu quái đầu cóc chỉ có cảnh giới Kim Đan cũng nhảy lên mắng to.
Mà Phương Nguyên nghênh đón biến cố chư yêu này, sắc mặt chỉ lạnh lùng, chưởng trái ấn hờ một cái, một con Chu Tước cả người vấn vít lôi điện xuất hiện, xông tới sương mù mờ mịt đó, hỏa vật bực này, vừa hay khắc chế thần thông của thử yêu, lông xám đầy trời bị đốt sạch, mà phía sau thì có một cây liễu cực lớn sinh trưởng ra.
Vù vù vù.
Cây liễu đó quét ra bốn phía, bức hổ yêu, ngưu yêu ở bên ngoài, dọa cho cáp mô yêu không dám hò hét.
Bản thân Phương Nguyên thì thế tới không đổi, tốc độ cũng không đổi, lao tới trước người thử yêu, vẫn là một chưởng vỗ xuống.
- Ngươi là tự tìm đường chết.
Thử yêu đó thấy Phương Nguyên không ngờ chỉ nhắm vào mình, vừa sợ vừa giận, trong tiếng kêu to, răng sắc đầy miệng giống như thần binh, hung hăng cắn tới tay Phương Nguyên, hai hàm răng sắc đó chính là được nó tu luyện hơn ngàn năm, không biết đã cắn nuốt bao nhiêu thiên tài địa bảo, thần khoáng tiên tinh mà mài ra, sự sắc bén quả thực là khó có thể hình dung.
Cho dù là pháp bảo cao cấp, răng nó cắn một cái cũng có thể hủy diệt.