Chương 1299: Dừng ở đây (2)
- Sao thế, việc đã đến nước này, các ngươi còn muốn tới Tiên Minh tố cáo ta à?
Phong Lương Quỷ Tu nhìn thấy chung quanh có ánh mắt nhìn tới, căm hận mắng.
- Không không...
Mấy tu sĩ ở bên cạnh lắc đầu, kêu lên:
- Chỉ trách ngươi sao không tế ra sớm?
Phong Lương Quỷ Tu mắng:
- Không phải chính bởi vì sợ các ngươi tố cáo à?
Cũng đúng vào lúc này, một con cự ưng trong không trung cũng lao tới, hai cánh che trời, cuốn lên huyết phong vạn trượng, các tu sĩ cả ở trước người nó nghênh đón cuồng phong đó đều đứng không vững, mắt thấy phạm vi phòng vệ đó cũng bị nó xé ra.
- Mẹ nó, đành vậy.
Mạnh Khởi nhất phái tiên phong đạo cốt ở bên cạnh cự ưng này gầm lên một tiếng, đột nhiên thần thông biến đổi, bên cạnh có ô quang bay lượn, uy lực ít nhất cũng lớn hơn ba thành, đánh bay tất cả di chủng tới gần hắn, thậm chí ngay cả di chủng ở trước người Hứa Ngọc Nhân bên cạnh cũng bị đánh bay, khí cơ trong chớp mắt liền biến đổi, giống như hoàn toàn đổi thành một người khác, thân hình đột nhiên phóng lên cao, cản ở trước người cự ưng, hai tay rung lên, trong không trung có vô số thiết kích xuất hiện, đều đánh về phía trước.
Có một thức thần thông này, thế tới của cự ưng đó lập tức bị áo chế, di chủng ở bên cạnh cũng bị ảnh hưởng, phạm vi phòng vệ này rất nhanh liền trở nên vững vàng.
Mà nhìn vẻ hung ác điên cuồng của Mạnh Khởi, có người mí mắt giật giật:
- Đây là... U Châu Hồ gia...
- Thì làm sao?
Mạnh Khởi lạnh lùng quay đầu lại nói:
- Các ngươi đoán đúng rồi, ba trăm năm trước diệt Hồ gia, đoạt thần thông gia truyền của họ chính là thúc phụ của ta, đạo thần thông này ta đã tu luyện thành công, chỉ là chưa bao giờ thể hiện ra ở trước mặt người khác, chẳng lẽ các ngươi còn muốn ra ngoài tố cáo à?
Các tu sĩ:
- Không tố không tố...
Ầm ầm!
Di chủng và đại yêu rầm rập mà đến, một đợt nối tiếp một đợt.
Thế cục trong sân dường như cũng tùy thời có thể sụp đổ, nhưng dưới tình huống lực lượng hai bên chênh lệch rất lớn này, các tu sĩ của đội hai và đội ba không ngờ vẫn chống đỡ được, tuy nhìn thì bọn họ cũng đã đến cực hạn, nhưng lại không lui một bước!
- Đỡ ta dậy!
Mắt thấy cự ưng đã bị cản lại, phía Hứa Ngọc Nhân đã có chút không chống đỡ được, trong vòng thủ vệ trùng trùng của bọn họ, một một bóng người cả người toàn là máu đứng lên, nhìn người ở bên cạnh bị thương nhẹ hơn một chút, người này chính là Viên Tiêu, hắn chưa chết trong Long Tích, nhưng trên đường chạy trốn lại bị trọng thương, nguy hiểm tới tính mạng.
Nhìn thấy thương thế của hắn nặng như vậy, ngay cả Phương Nguyên lúc chia đội cũng không tính họ vào.
Nhưng mắt thấy tình thế này, hắn vẫn cắn răng đứng lên, bảo người bị thương nhẹ hơn giúp mình, từng bước đi tới phía sau Hứa Ngọc Nhân, trầm giọng quát:
- Để ta ở một bên, bắt đầu từ lúc ở Côn Luân Sơn đã nhìn đám tiểu bối các ngươi không vừa mắt rồi!
Sắc mặt Hứa Ngọc Nhân hơi sầm xuống, lại vẫn nhường đường.
Viên Tiêu lập tức bước ra một bước, tay bấm kiếm quyết, lập tức có kiếm khí kinh thiên lượn vòng, giống như kiếm hải, chém về phía trước.
- Hứa đại tỷ.
Nhìn thấy Hứa Ngọc Nhân lúc này nội tức bất ổn, không chống đỡ được, Lý Hồng Kiêu đang ở bên trong cùng giúp Ban Phi Diên phong ấn Tam Thốn Linh Sơn bỗng nhiên quay đầu lại, phất tay ném một lá cờ màu đen tới trước người Hứa Ngọc Nhân, quát:
- Chúng ta chỉ tu hành chậm hơn bọn họ mấy ngày, vì sao lại để họ quát mắng, cầm thần kỳ phụ hoàng ta ban thưởng, đi lấy lại mặt mũi!
Sắc mặt Hứa Ngọc Nhân cũng trở nên hòa hoãn hơn, tiếp nhận lá cờ, cười to:
- Hồng Tích Công Chúa nói có lý!
Đại kỳ cuốn một cái, trên mặt đất liền có bùn đất trào ra, hóa thành hơn ngàn khôi lỗi thần tướng, giết về phía trước.
Đánh với di chủng đang không ngừng chạy tới, tỏa ra huyết quang vô tận.
Tình thế trong sân lập tức trở nên đại loạn, khắp nơi đều là chém giết, huyết quang ngập trời, các tu sĩ đều cả người nhuốm máu, thậm chí còn có người nhục thân không trọn vẹn, nhưng lúc này đều canh giữ ở vị trí của mình, giống như một bức tường cao, phòng thủ một phòng tuyến.
- Ha ha, đã chết tới nơi rồi, sao cứ phải khổ sở giãy dụa?
Mắt thấy thế công đã mạnh như vậy, không ngờ lại không thể phá được phạm vi nhìn thì đã sắp không thể phòng ngự được, ba đại yêu híp mắt lại, cảm thấy những thiên kiêu Tiên Minh này mặc dù không ra gì, nhưng cũng có chút bản sự, nhìn nhau một cái, lạnh lùng quát khẽ, ba người đồng thời thôi động yêu uy, cùng ma khâu (sâu ma), hung đồn (lợn dữ) và thương lang một sừng cùng nhau lao tới.
Mà bọn họ vừa động, di chủng chung quanh cũng chịu ảnh hưởng, giống như điên cuồng ép tới.
Ma khâu và thương lang một sừng xông lên, bị Công Dương Lý bình thường vô cùng nhún nhường ngăn cản, một người dẫn động thần thông, ác chiến trong không trung, một người đón đỡ hai long chủng, không để chúng có cơ hội tới gần vòng phòng vệ.
Ba đại yêu xông lên, lại chọc giận Vi Long Tuyệt, không chịu thủ ở bên trong nữa, ngược lại trực tiếp hét lớn một tiếng, nhảy ra, hai đạo ngân thương trong tay múa thành hai ngân long, gào thét lao tới, hất bay hổ yêu, cũng ngăn cản tam xoa kích của ngưu yêu, thậm chí còn có thời gian đâm mấy cái vào con cóc đang không ngừng vừa nhảy vừa kêu ở bên cạnh.
Tu vi của hắn không cao, chỉ là Thần Anh, nhưng võ pháp lại cực kỳ đáng sợ, thực lực hơn xa tưởng tượng của người khác.
Chỉ là tuy ba đại yêu, cùng với các long chủng công tới đều bị các vị cao thủ ngăn lại, nhưng trong vòng phòng vệ, thiếu nhiều người như vậy, áp lực vẫn càng lúc càng lớn, phạm vi đã trở nên nhỏ hơn, chỉ có thể cắn răng chống đỡ.