Chương 1301: Coi thường bọn họ (2)
Đương nhiên, trận chiến này vẫn vô cùng khổ sở.
Từng bước hung hiểm, hơi vô ý chút sẽ là vạn kiếp bất phục.
Nhất là nhìn thấy tên mập đó thi triển phương pháp ba đầu sáu tay đánh tới, thế cục lại khiến người ta tuyệt vọng.
- Đây là một loại tu hành!
Phương Nguyên cắn răng, lại cầm kiếm xông lên.
Đánh một trận đến chết, dù chết cũng không lùi!
...
- Hắn sắp đến cực hạn rồi, vây chết hắn.
Mà ở chiến trường khác, Vương gia Đạo Tử Vương Trụ chỉ bằng sức của một người, nghênh chiến mười thần thi và ba khôi lỗi của Lữ Tâm Dao, mười thần thi, lúc sinh tiền đều là Đạo Tử thế gia cảnh giới Nguyên Anh, tuy hiện giờ chỉ còn bảy thành thực lực, nhưng bọn họ không sợ sinh tử, chỉ có một bầu tà ý và sát khí, mười thần thi liên thủ với nhau, cũng vô cùng đáng sợ.
Một trường ác đấu, Vương Trụ đã chém nát bốn thần thi, nhưng bản thân hắn cũng đã trúng không ít tà pháp.
Đáng sợ hơn chính là ba khôi lỗi bị Lữ Tâm Dao khống chế, đều là cấp bậc lão tổ tông Nguyên Anh tọa trấn một phương, lúc này liên thủ với nhau, lại không mất đi thần trí, phối hợp với sáu thần thi, lộ ra vẻ âm trầm già dơ, bọn họ chỉ tọa trấn ở bên cạnh, cơ hồ cả trận ác đấu đều không đối kháng chính diện với Vương Trụ, cho nên không bị thương nặng, vẫn bảo tồn được thực lực.
Nhưng dây dưa lâu như vậy, trên nhục thân của Vương Trụ đã xuất hiện từng vết nứt.
Ngay cả trên trán hắn cũng có tử quang tỏa ra, tựa hồ là đã đạt tới ranh giới Thần Anh sụp đổ.
Ba vị khôi lỗi lão tổ trong lòng đều mừng rỡ:
- Cuối cùng vẫn dày vò được hắn tới chết.
Đối với những lão quái vật như bọn họ mà nói, sự khống chế đối với cục diện chiến đấu cơ hồ đã thành bản năng, từ lúc ban đầu cũng không cần Lữ Tâm Dao nhắc nhở, bọn họ cũng biết đối phó với cuồng nhân như Vương Trụ, không thể cố gắng chống đỡ, bởi vì cơ hồ không ai có thể mạnh hơn hắn trên chiến ý, người từ Ma Biên luyện ra một thân chiến ý, ý chí kiên định, khí phách vô địch, nếu lấy cứng chọi cứng, không ai là đối thủ của hắn.
Đối thủ như vậy, chỉ có thể cầm chân hắn, tiêu hao hắn.
Vương Trụ Hiện giờ vốn là nỏ mạnh hết đà, dựa vào một viên đan dược Phương Nguyên cho hắn, kích phát tất cả tiềm lực còn lại để chiến đấu, có thể nói là đang đốt cháy sinh mệnh của mình để đổi lấy lực lượng mạnh mẽ vô biên, bọn họ lấy cứng chọi cứng chẳng phải là thiệt to à?
Chỉ cần cầm chân hắn, thời gian lâu, tự hắn sẽ sụp đổ.
Mà sự thật cũng nhiên cũng là vậy, một hồi đại chiến kéo dài từ giờ ngọ đến tối muộn, lại đánh tới rạng sáng.
Theo thời gian trôi qua, Vương Trụ dường như dần dần đạt tới cực hạn, nhục thân của hắn bởi vì vỡ nát quá nhiều, đã có chút không nghe sai khiến, võ pháp không còn tinh trạm như trước đây, mà thần hồn của hắn cũng đang gia tốc tiêu tán, giống như một ngọn nến sắp cháy tới gốc, Hỏa Nha Quân bên cạnh lúc này bắt đầu trở nên đờ đẫn, không còn linh động như lúc trước.
- Kết thúc ở đây sao?
Ngay cả bản thân Vương Trụ, trên mặt dường như cũng bị vẻ bi ai lấp đầy.
Hắn đã không còn hung ác điên cuồng như lúc trước, bộ dạng có chút mất mát, ánh mắt đảo qua chung quanh, nhìn thấy thần thi mặt không biểu tình cùng với nụ cười trên mặt ba khôi lỗi lão giả, trong lòng lại có chút bi thương, buồn bã thở dài:
- Ba trăm năm khổ tu, trải qua vô số ác chiến, chỉ cầu tâm an ý thẳng, nhưng chỉ tiếc, không ngờ không đợi tới được ngày đại kiếp hàng lâm lại phải chết rồi.
- Quá uất hận, không ngờ lại bị khống chế, phạm phải sai lầm lớn, thật sự mất mặt...
- Chỉ oán trách, chết đến nơi rồi chẳng lẽ lại không thể giết chết một cường địch?
Ầm!
Phương Nguyên đã không biết bị tên mập đánh bay bao nhiêu lần, máu tươi sớm đã nhuộm đỏ một thân áo xanh, cho dù yêu linh vô tận lúc này cũng thu lại, hắn dù sao cũng khác với kiếm tu Thừa Thiên, đối phương tu luyện kiếm linh, là để mượn kiếm lực lượng của mượn kiếm, nhưng Phương Nguyên lại dùng kiếm ý bản thân thôi động yêu linh, ở tình huống yêu linh không thích hợp tác chiến, ngược lại làm tiêu hao lực lượng của hắn.
Nhưng thương thế đến mức này, sắc mặt Phương Nguyên lại vẫn vô cùng bình tĩnh, luôn cản ở trước người tên mập, cho dù tới cho tới hiện tại, nhìn thì hắn đã không có hy vọng trảm sát tên mập, lại vẫn phong thủ chặt chẽ ở nơi này, một bước cũng không lùi.
- Ngươi đã rất bất phàm rồi, là một trong những thanh niên mạnh nhất mà ta từng thấy, việc gì phải đánh đến một bước này?
Bất Động Minh Vương nhìn Phương Nguyên, sắc mặt lộ ra một tia thần sắc kỳ dị, cũng bình tĩnh dị thường.
- Bởi vì ta biết chuyện mình muốn làm là gì!
Phương Nguyên lau vết máu ở khóe miệng, thấp giọng trả lời:
- Cho nên bất kể phải trả giá đắt thế nào cũng vẫn thấy đáng, cũng vẫn sẽ làm!
- Ngươi cảm thấy chúng ta là người không có tín niệm à?
Tên mập xoay người nhìn về phía hắn, biểu cảm có chút kỳ dị.
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn bọn họ, nói:
- Các ngươi có tín niệm gì?
Tên mập trầm mặc rất lâu, mới nói:
- Ngươi không nên hỏi ta, nếu có cơ hội nhìn thấy chủ ta, ngươi sẽ minh bạch!
- Kỳ thật ta rất muốn gặp hắn!
Phương Nguyên nhớ tới chuyện Đạo Nguyên Chân Giải, gật đầu, sau đó lại nói:
- Nhưng hiện tại không phải lúc nói những cái này!
- Không sai!
Tên mập gật đầu nói:
- Cái thứ tín niệm này chỉ hữu dụng đối với bản thân mình, hiện giờ mà nói, vẫn phải chú ý tới thế cục, cho dù hắn ngay cả cơ hội tiến vào luân hồi cũng từ bỏ thì có sao, trận đánh ở Long Tích này các ngươi cuối cùng vẫn phải thua!