Chương 1302: Thiên phú thần thông (1)
Phương Nguyên nói:
- Hiện tại là chúng ta thắng nhiều hơn!
Trên mặt Bất Động Minh Vương lộ ra một tia trào phúng:
- Nói thật, ta không khinh thường ngươi, nhưng ngươi cũng chỉ đến được đây thôi!
- Không phải ta!
Phương Nguyên chậm rãi lắc đầu, nói:
- Ngươi là coi thường bọn họ!
Bất Động Minh Vương cười cười, vừa định nói chuyện, bỗng nhiên hơi biến sắc, nhìn về phía một phương hướng.
- Chết như vậy, sao có thể cam tâm?
Cách Phương Nguyên và Bất Động Minh Vương chừng ba trăm dặm, Vương Trụ sắp rơi vào tuyệt cảnh thở dài buồn bã, mất mát, tuyệt vọng, nhưng lúc loại tuyệt vọng này đạt tới cao nhất, hắn lại đột nhiên ngẩng đầu, thanh âm giống như khóc lại giống như cười:
- Tuyệt không cam lòng!
Thanh âm của hắn trầm thấp, giống như rít gào:
- Ta là Vương gia Đạo Tử, đã định trước sẽ bay lên chín tầng trời, há có thể chết ở đây!
- Tới lúc rồi, giết hắn!
Nhìn bộ dạng giống như đã phát điên của Vương Trụ, ba vị hộ đạo giả cùng với sáu thần thi còn lại đột nhiên xông tới, bọn họ cảm giác được, Vương Trụ lúc này đã sắp sụp đổ, chỉ thiếu nửa bước, cuối cùng vẫn tập trung tất cả lực lượng, muốn đẩy Vương Trụ bước qua ranh giới đã vô cùng hung hiểm đó, đánh hắn tới sụp đổ.
Trong tiếng hô, sáu thần thi đi trước, ba vị khôi lỗi hộ đạo giả ở phía sau, đồng thời thôi động từng đạo thần thông đánh tới trước người Vương Trụ, càn quét một mảng hư không, dường như muốn trực tiếp bao phủ lấy hắn.
Mà nghênh đón sự tiến công tập kích của những thần thông này, Vương Trụ dường như đã tuyệt vọng lại không hề trốn tránh.
Hắn thậm chí ngay cả trường đao màu đen và Hỏa Nha Hồ Lô cũng thu lại, để mặc những thần thông đó đánh vào trong cơ thể mình.
- Thành công rồi?
Ba vị khôi lỗi hộ đạo giả mừng rỡ, trong lòng thầm thở phào.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, ánh mắt lộ ra có chút đạm mạc của Vương Trụ bỗng nhiên nhìn thẳng vào mặt họ.
Chỉ một ánh mắt này lại khiến cho cả người ba vị khôi lỗi hộ đạo giả đồng thời lạnh toát, dự cảm được sự bất tường nào đó.
- Không thu thập được đám rác rưởi các ngươi, ta có tư cách gì mà xưng Trung Châu tiểu thánh?
Vương Trụ quát khẽ.
Ầm!
Theo một tiếng hét này của hắn, đột nhiên thầm vận chuyển pháp môn điên cuồng nào đó, trong thức hải của hắn, dường như có thứ gì đó liền thoát phá, trên đỉnh đầu, tử quang đại thịnh, sau đó hóa thành tử diễm, tử diễm đó trực tiếp bao bọc lấy hắn, khiến cho cả người hắn giống như một quả cầu lửa, sau đó tử diễm cuồn cuộn tỏa ra, hình thành một biển lửa!
- Ngươi... Ngươi đây là....
Vị khôi lỗi hộ đạo giả thấy một màn này, sợ tới tâm thần chấn động, hét lớn không thể tin nổi.
- Người như ta, dù chết cũng phải chết một cách kinh thiên động địa!
Ánh mắt Vương Trụ lạnh lùng nhìn về phía bọn họ, đột nhiên bay lên, kéo theo một mảng biển lửa, quát khẽ:
- Cho dù đốt cháy hết thần hồn, cho dù vĩnh viễn không thể luân hồi, lão tử trước khi chết cũng phải kéo theo mấy tên không thuận mắt!
Tử diễm vô biên đó bao phủ tới, trong chốc lát đã cắn nuốt hư không vô tận chung quanh, sáu thần thi đều bị kéo vào trong, ba vị khôi lỗi hộ đạo giả thấy thế liền vội vàng chạy trốn, nhưng tử diễm phủ tới rất nhanh, thế như tia chớp, phô thiên cái địa, bọn họ có thể trốn được đi đâu, vẫn trực tiếp bị tử diễm này cuốn vào bên trong, không ngừng gào thét sợ hãi, lại dần dần bị tử diễm bao phủ.
Cho dù là như vậy vẫn chưa hết, tử diễm này còn cuốn tới Phụ Sơn Sứ và Lữ Tâm Dao, dọa cho hai người đó xoay người chạy trốn, nhưng thân hình Vương Trụ đã nhảy lên không trung, một hỏa chưởng hung hăng tóm tới, Lữ Tâm Dao trong lúc vội vã quay người quét qua ngực Phụ Sơn Sứ, đẩy hắn về phía Vương Trụ, bản thân thì vội vàng bỏ chạy.
- Nam Hải nha đầu, tiện nhân đó giao cho ngươi, giúp ta giết nàng ta!
Lực lượng của Vương Trụ đã đến cực hạn, không thể cường hành đi bắt, vẻ mặt trấn định, nói với Lạc Phi Linh.
Sau đó một tay hắn chấn động, một đạo thần niệm còn sót lại bọc đại đao màu đen và Hỏa Nha Hồ Lô bay về phía Phương Nguyên, truyền tới một câu cuối cùng của hắn:
- Pháp bảo này ta cho ngươi mượn, nhiệm vụ còn lại ta không thể giúp được nữa, ngươi giúp ta làm nốt!
Khi nói, tử diễm bên cạnh hắn đã bốc cháy hừng hực, sau đó bắt đầu vỡ nát.
Theo một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, trong ba ngàn dặm đều có thể nhìn thấy một đạo tử diễm phóng lên cao, xuyên qua thiên địa, quang hoa nóng rực lấp lánh ba ngàn dặm, chiếu sáng cả Long Tích, thần thánh mà bi liệt!
...
- Xảy ra chuyện gì thế?
Lúc này, ngay cả các tu sĩ đang ác chiến ở gần Tam Thốn Linh Sơn cũng không nhịn được quay đầu nhìn về hướng đó.
Chiến trường đó cách bọn họ một đoạn cự ly, mắt thường không thể nhìn thấy.
Nhưng bọn họ lại đồng thời cảm thấy một tia bi tráng hào hùng đó.
- Khắp nơi đều có người đang liều mạng, chúng ta sao có thể chậm trễ?
Hốc mắt mọi người lúc này đều đỏ lên, liều cả tính mạng hung hăng giết các di chủng đang không ngừng xông tới, điều này khiến phòng tuyến cơ hồ sắp sụp đổ của bọn họ lại vẫn nhất thời chống đỡ được, chỉ là, chung quanh long chủng bay lượn, đại yêu xung phong liều chết, không ngừng có quang mang rơi xuống, vẫn khiến cho phòng tuyến của bọn họ không ngừng bị va chạm, nguy cơ tràn ngập, giống như sắp sụp đổ.
Nhất là con hung đồn lưng có mai rùa, lại giơ răng nanh, không ngừng đâm về phía phòng tuyến, mỗi lần nó đâm vào, đều mạnh hơn cả mấy trăm dị chủng trùng kích, đã chấn cho tu sĩ thủ ở bên ngoài sắc mặt tái nhợt, trong ngực huyết khí cuồn cuộn.