Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1303 - Chương 1303: Thiên Phú Thần Thông (2)

Chương 1303: Thiên phú thần thông (2)
- Không tốt, không tốt, sắp chết rồi...

Bên trong cùng phòng tuyến là đám người Ban Phi Diên, Lý Hồng Kiêu đang phong ấn Tam Thốn Linh Sơn, mà ở bên ngoài một chút chính là người không giúp được gì như Hậu Quỷ Nhi và đám người Viên Tiêu trước đó đã trọng thương, không thể tham chiến, nhưng hiện giờ, ngay cả người trọng thương như Viên Tiêu cũng được người ta đỡ, cường hành thi triển thần thông để tham chiến, thế là trong đây chỉ còn một mình Hậu Quỷ Nhi.

Hắn trời sinh đã mẫn cảm đối với nguy cơ, lúc này đại họa trước mắt, lại sợ tới run lẩy bẩy, hoang mang vô cùng.

Dưới cơn hoảng sợ, hắn muốn tìm Phương Nguyên để được che chở, nhưng Phương Nguyên đang đại chiến ở ngoài ngàn dặm, tìm thế nào được, muốn tìm Lạc Phi Linh, lại căn bản không biết nàng ta ở đâu, muốn tìm Tống Long Chúc, cũng không thấy bóng dáng, muốn tìm Hứa Ngọc Nhân, lại thấy Hứa Ngọc Nhân lúc này đã cả người toàn là máu, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ dữ tợn dị thường, điều này khiến hắn chỉ có thể đáng thương hề hề nhìn về phía Tam Thốn Linh Sơn.

Nơi đó nhìn thì an toàn hơn một chút, chỉ có đám người Ban Phi Diên và Lý Hồng Kiêu đang vội vàng bố trí phong ấn.

Nhưng hắn còn chưa tới gần, Ban Phi Diên dường như cảm giác được tiếng hò hét ở chung quanh, ảnh hưởng đến sự phong ấn của hắn, thế là đánh mắt ra hiệu cho Lý Hồng Kiêu, Lý Hồng Kiêu hiểu ý, dứt khoát bày ra một đạo trong ngoài ngăn cách trong ngoài.

Bọn họ cần im lặng tuyệt đối, không muốn bị quấy rầy.

Nhưng một đạo trận pháp như vậy lại lập tức ngăn cách Hậu Quỷ Nhi ở bên ngoài.

Xong rồi, lần này thật sự là gọi trời không nghe gọi đất không thưa rồi.

Hậu Quỷ Nhi khóc không ra nước mắt, ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài, liền nhìn thấy chung quanh là từng con di chủng hung tàn, tất cả những di chủng này mỗi một con đều mạnh hơn hắn mấy chục lần, mỗi một đạo khí cơ truyền đến đều khiến cả người hắn không ngừng run rẩy.

Cũng đúng vào lúc này, phía sau hắn vang lên một tiếng nổ.

Quay đầu lại ở nhìn thấy con hung đồn hung ác vô hạn đó đang va chạm tới, chấn cho Phi Linh Nhi canh giữ ở ở phương hướng đó sắc mặt trắng bệch, mỗi lần va chạm một lần đều phải lui về phía sau mấy chục bước, nhưng lại lập tức xông lên.

- Còn có người để lại thiên phú bản lĩnh dưới đáy hòm à?

Trong các tu sĩ đang ác chiến, có người không nhịn được kêu to:

- Nên dùng đến rồi!

Nhưng các tu sĩ nghe thấy những lời này, chỉ có thể cười khổ.

Bực này thế cục hiện giờ, ai còn đi lưu lại thủ đoạn dưới đáy hòm, ngay cả tà pháp không thể lộ ra ngoài sáng của họ cũng đều được sử ra rồi.

Năm đại long chủng, ba cự yêu, cộng với di chủng giống như vô cùng vô tận, bọn họ thật sự đã đạt tới cực hạn, nhất là bọn họ phải bảo vệ người đang phong ấn Tam Thốn Linh Sơn ở bên trong, không thể lui về phía sau nửa bước, cho nên không thể chạy quanh né tránh, chỉ có thể dựa vào một thân tu vi mà cố gắng chống đỡ, dưới tình huống như vậy, có thể chống chịu được đến lúc này đã xem như là kỳ tích rồi.

Ầm!

Chống đỡ không được bao lâu, con hung đồn hung hãn đó lại lao tới.

Lần này, nó đâm thẳng tới trước người Hứa Ngọc Nhân, Hứa Ngọc Nhân phòng thủ ở vị trí này, đã phải thừa nhận không biết bao nhiêu lần va chạm, cuối cùng vẫn là nội tức bị hao tổn quá nặng, không chống đỡ được, đó hung đồn đó đâm cho trực tiếp ngã bay, mà hắn vừa bay ra, vòng phòng vệ đó lập tức xuất hiện một lỗ hổng, có vô số di chủng điên cuồng ùa vào.

- Thật sự bại rồi à?

Các tu sĩ đều tuyệt vọng, lòng dạ dường như cũng theo sự xuất hiện của lỗ hổng đó mà tiết ra hơn nửa.

Nhưng không ai ngờ, cũng đúng lúc này, bỗng nhiên có một thân ảnh khô gầy đáng khinh chạy trốn ra.

Chính là Hậu Quỷ Nhi, Hứa Ngọc Nhân vừa ngã về, vừa hay rơi xuống trước người hắn, nhìn khuôn mặt tái nhợt đó của Hứa Ngọc Nhân, Hậu Quỷ Nhi vội vàng nhìn nhìn ngực hắn, sau đó đột nhiên ngây ra một thoáng, lại nhìn hầu kết của hắn, giống như minh bạch gì đó, cả người giống như bị lửa đốt, không được tự nhiên, hận không thể mọc thêm một trăm bàn tay để gãi.

Cũng đúng lúc này, con hung đồn đó đã từ lỗ hổng xông vào, hướng nó lao tới lại là Hậu Quỷ Nhi.

Hậu Quỷ Nhi lập tức quay đầu, mắt dường như đỏ rực.

Hung đồn đó ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của Hậu Quỷ Nhi, ngây ra một thoáng, lại lao tới.

Lực va chạm của nó cho dù Hậu Quỷ Nhi có tu luyện thêm tám mươi một trăm năm cũng không chịu nổi, cũng là Hứa Ngọc Nhân vốn đã bị thương vội vàng từ dưới đất nhảy lên, hai tay tóm lấy răng nanh của nó, cố gắng chống đỡ, chỉ là thân thể hắn đã trọng thương, làm sao có thể là đối thủ của hung đồn này, tuy dựa vào một hơi cuối cùng, cản được hung đồn, nhưng cũng chỉ là tạm thời, lập tức lại phải lui về phía sau.

Nhưng không ngờ, Hậu Quỷ Nhi bỗng nhiên kêu to, từ dưới đất nhảy lên, tốc độ của hắn không ngờ không chậm, giống như một con khỉ trực tiếp chui xuống dưới người con hung đồn này, không ngừng gãy lên bụng nó, sau khi gãi mấy cái, thậm chí còn trực tiếp chui tới vị trí hai chân sau của hung đồn, thò tay ra sờ soạng giữa hai chân nó.

Con hung đồn đó lập tức ngây người, ra sức quay đầu lại nhìn.

Vừa chạm mặt với Hậu Quỷ Nhi, ánh mắt hung đồn trở nên ôn nhu một cách thần kỳ.

- Ngươi xem...

Hậu Quỷ Nhi dường như có chút ủy khuất, chỉ chỉ vào lỗ hổng.

Nơi đó đang có vô số di chủng xông vào, công kích tất cả.

Hung đồn đó dường như minh bạch ý tứcủa Hậu Quỷ Nhi, đột nhiên nhảy lên, quay người lao tới.
Bình Luận (0)
Comment