Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1340 - Chương 1340: Nan Đề Vạn Cổ (2)

Chương 1340: Nan đề vạn cổ (2)
- Các vị tiền bối chắc cũng biết những gì ta nói là thật!

Phương Nguyên hơi trầm mặc một chút, sau đó mới nói:

- Sau khi từ Long Tích trở về, ta có thời gian cân nhắc một số chuyện, cũng có cơ hội tiến vào Tàng Kinh Điện của Vong Tình Đảo, đọc được một số điển tịch mà rất ít người được đọc, hiểu biết phản ứng của thế lực các phương sau khi đại kiếp tiến đến, cũng nhìn ra một quy luật, ha ha, lúc đại kiếp tới, táng diệt vạn vật, đồ thán sinh linh, mà người thiên hạ này có thể nói ai nấy đều biết tầm quan trọng của chống đỡ đại kiếp, nhưng cố tình, điều binh lực vì sao lại luôn không tận ý người?

Hắn thở dài một tiếng, nói:

- Nhất là những đại đạo thống, đại tiên môn đó mà nói, mỗi một lần phái binh, đều tuần hoàn mấy nguyên tắc, có thể để người khác khiển binh trước thì cứ để họ đi trước, có thể bớt một người của mình thì bớt một người của mình, thậm chí mấy lần phát hiện hiện tượng thực lực tiền tuyến không đủ, phải liên tục phái viện binh ba lượt thậm chí là bốn lượt, khiến cho đại kiếp vốn không nên lan ra phạm vi lớn như vậy, lại tạo thành nguy hại gấp nhiều lần dự đoán, vì sao lại như vậy?

Ba vị trưởng lão đó dường như không ngờ Phương Nguyên vừa gặp đã nói những lời này, biểu cảm cũng có chút kinh ngạc.

Có điều ba người bọn họ cũng đều là hạng người đọc đủ thi thư, tất nhiên không thể không đọc những điển tịch mà Phương Nguyên vừa nhắc tới, những điển tịch đó vốn chính là ghi lại quá trình mỗi một lần đại kiếp tới, thế gian chống đỡ đại kiếp, bên trong tất nhiên có rất nhiều nhân vật anh hùng, sự tích truyền kỳ, nhưng chỉ cần xem kỹ, sẽ không khó từ trong đó phát hiện ra những chân tướng ẩn tàng này.

- Còn cần phải nói à? Tất nhiên là để bảo tồn thực lực!

Thái Hư tiên sinh cười khổ một tiếng, cũng không còn coi Phương Nguyên là vãn bối, nói:

- Mỗi một lần đại kiếp tới, chính là một lần tẩy bài bố cục thế lực thế gian, cho nên bọn họ đương nhiên phải tận hết khả năng bảo tồn một số thực lực, chuẩn bị tranh phong sau đại kiếp, đừng nói cái gì là đại thế gia, cho dù là môn phái nhỏ thậm chí là tán tu, lúc đó chẳng phải có thể trốn thì trốn, muốn sau khi đại kiếp qua đi thì thừa cơ quật khởi, làm ra một phen đại sự nghiệp kinh thiên động địa, lưu lại một đại đạo thống quang diệu thiên thu, cũng tiện lưu danh vạn cổ?

- Đúng!

Phương Nguyên chậm rãi gật đầu, nói:

- Chính bởi vì mỗi người đều ôm loại tâm tư này, cho nên vốn chỉ cần tốn ba phần khí lực là có thể vượt qua đại kiếp, mỗi lần lại tiêu tốn năm phần, thậm chí là tám phần khí lực, rõ ràng có thể áp chế nguy hại đại kiếp tạo thành ở mức thấp nhất, nhưng lại cứ muốn chờ tới khi sự nguy hại mà nó tạo thành vượt quá suy đoán ba lần, thậm chí là mười lần mới thực sự lấy ra thực lực cất dưới đáy hòm, đây chính là đại sự liên quan đến sự tồn vong của nhân gian, lại coi là trò chơi, thôi diễn từng bước, tính toán chi li, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ...

Nói đến đây, mày đã nhíu lại:

- Tiền bối, ngươi nói những người đó đều là đồ ngốc à?

Một vị trưởng lão Tiên Minh bỗng nhiên cười lạnh nói:

- Có thể trở thành Đạo Chủ một phương, có thể dã tâm bừng bừng, sao lại là đồ ngốc?

Phương Nguyên nói:

- Vậy vì sao đạo lý mà chúng ta có thể dễ dàng nghĩ thông, bọn họ lại không biết?

- Ai nói bọn họ không biết?

Thái Hư tiên sinh bỗng nhiên cười khổ một tiếng, nói:

- Đạo lý đơn giản như vậy, ai ai cũng biết, nhưng biết thì làm sao?

Nói xong lại nhìn về phía Phương Nguyên:

- Nếu ngươi là người đứng đầu Nam Hải, lúc kiếp nạn lớn như vậy tiến đến, người khác đều co vòi, lại muốn ngươi dẫn theo người của Vong Tình Đảo đi ngăn cản đại kiếp, cho tới khi lực lượng của ngươi hao hết, bọn họ mới đến, ngươi có chịu hay không?

Phương Nguyên gật đầu, nói:

- Đây chính là chỗ nghi nan mà vãn bối mấy ngày nay suy tư!

- Nghĩ không thông đâu!

Một vị trưởng lão khác thở dài, nói:

- Tiểu hữu, nếu chúng ta đã nói tới chuyện này, vậy cũng nói thẳng thắn đi, sự xuất hiện của Tiên Minh chính là để giải quyết mấy vấn đề ngươi nói, chúng ta điều giải các đại thế, bồi dưỡng thiên kiêu trẻ tuổi, phân công trọng trách ngự kiếp, đều là để tránh cho những cục diện này xuất hiện, chỉ tiếc, cũng không ngại nói rõ, mấy vấn đề này, vốn là nghi nan vạn cổ, vĩnh viễn không thể có được giải đáp thực sự, cho dù Tiên Minh cũng chỉ có thể giảm bớt trên trình độ nhất định mà thôi...

- Dù sao...

Hắn trầm mặc rất lâu, chỉ nói ra một câu:

- Thiên Nguyên quá lớn!

- Thiên Nguyên quả thật quá lớn, đạo thống quá nhiều, thế gia quá nhiều, thánh địa cũng nhiều.

Phương Nguyên chậm rãi gật đầu, nói:

- Cũng chính bởi vì nghĩ không thông, cho nên ta mới không muốn giao ra Long Hồn, ta cần tránh nan đề này, hiện giờ ta ở đây chờ ba vị tiền bối tới,chính là muốn nói ra những lời này, bất kể những Long Hồn này chia thế nào, chỉ cần tuân thủ nguyên tắc này, đó chính là người có Long Hồn nhất định phải ngay lập tức xuất hiện trên chiến trường!

Khi nói đến đây, ống tay áo hắn nhẹ nhàng xòe ra, nói:

- Xin ba vị tiền bối châm chước!

- Nan đề rất hay.

Ba vị trưởng lão Tiên Minh nghe vậy đều cười khổ.

- Có điều, kỳ thật cũng không cần phải nghĩ gì cả!

Sau khi Thái Hư tiên sinh cười xong, bưng chén trà trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó nói:

- Phương tiểu hữu, ngươi nói không sai, chúng ta quả thật là vì việc Long Hồn mà đến, có điều lại không phải là để đòi Long Hồn, mà là để bảo đảm những Long Hồn này sẽ không lãng phí.
Bình Luận (0)
Comment