Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1387 - Chương 1387: Vì Một Tiếng Kinh Người Mà Đến (2)

Chương 1387: Vì một tiếng kinh người mà đến (2)
Tướng sĩ phía dưới chờ đợi đã lâu, nghe vậy đều cao giọng hét lớn:

- Chém yêu ma, bình họa loạn!

Cổ Thiết trưởng lão mặt mày vui vẻ, cười ha ha, sau đó ra sức phất tay:

- Các tướng sĩ, vậy để lão phu thấy thủ đoạn của các ngươi đi!

Khi nói, chung quanh một lá cờ vàng, một lá cờ đen đồng thời bay lên trong không trung.

Mà bên dưới, hai phương nhân mã cũng lập tức tuân lệnh, lớn tiếng gào thét, ầm ầm xông về phía trước.

Hai bên nhân mã vừa động, lập tức nhìn ra sự khác nhau, phe cờ vàng, bảy vị Huyền Giáp Thần Tướng vừa xông ra, chính là khí thế như rồng, người cầm đầu cưỡi một con hùng sư, tay cầm ngân thương, lao đi như bay, hai người sau thì một người cầm kiếm, một người cầm chùy, phân biệt ngồi trên thần lộc và bạch mã, bốn người sau có người đeo trường cung, có người cầm phù triện, có người tàng pháp bảo.

Nhìn trận thế này, chính là Phá Không Thất Khôi Trận, công thủ có độ, tán mà không loạn, cực kỳ hợp lý.

Mà phía cờ đen, tám vị thần tướng đó lại hơi lộ ra cứng ngắc, miễn cưỡng tạo thành một vòng tròn, vội vàng chạy về phía trước, nhưng vì có người nhanh, có người chậm, vòng tròn này lại thủy chung khó có thể được tròn, người phía sau đuổi theo, người phía trước chờ đợi, tốc độ lập tức bị chậm trễ, thế tiến về phía trước lộ ra có chút chậm chạp, dần dần bị Huyền Giáp Thần Tướng cờ vàng phía trước bỏ lại một đoạn.

- Ơ, đây là trận quỷ quái gì vậy?

Người chung quanh Phương Nguyên đều thấy mà có chút hồ đồ.

Mọi người trong sân, không ai không phải là đại tu đương thời, tu vi tinh thâm, đọc sách cực nhiều, nghiên cứu đối với trận đạo cũng sâu, lúc này tất nhiên liếc một cái liền nhìn ra Huyền Giáp cờ vàng thi triển chính là Phá Không Thất Khôi Trận, vô cùng thích hợp, nhưng nhìn trận pháp Phương Nguyên thiết lập, lại hoàn toàn có chút không rõ, không ngờ không biết hắn là bày trận gì, càng không rõ, đi đường còn phiền như vậy thì làm thế nào mà giết được địch?

Đương nhiên, người trong sân vẫn phải có công phu dưỡng khí, cho dù trong lòng hoài nghi, cũng chỉ châu đầu ghé tai, nghị luận, không đến nỗi trực tiếp hỏi ra, nhưng hai vị Trận Sư đi theo Phương Nguyên mà đến thì lại mặc kệ, trực tiếp nói thầm.

Đợi thêm một lát, chỉ thấy Huyền Giáp cờ vàng đã cách Huyền Giáp cờ đen hơn trăm dặm, Huyền Giáp cờ đen vẫn trận không thành trận, trên tường thành, vị Mạc Phi Lưu nữ tướng tới xem lễ cuối cùng có chút không nén được, xoay người nói với Phương Nguyên:

- Ngươi rốt cuộc bố trí trận pháp gì vậy, đây chính là chuyện liên quan tới tính mạng của các tướng sĩ, ngươi coi đó là trò đùa à?

Ở bên cạnh, phía sau Cửu Trùng Thiên Đế Tử, trong một đám Trận Sư, cũng có một người hoài nghi nói:

- Chẳng lẽ là cố ý kéo dài thời gian, chờ quân sĩ của chúng ta giao thủ với ma vật trước, sau đó giáp sĩ bên ngươi mới tới nơi, ngư ông thủ lợi à?

Lời này vừa được nói ra, chung quanh lập tức là một mảng xôn xao, ánh mắt có chút phức tạp nhìn tới.

Tuy cố thủ ngư ông thủ lợi là điều ai cũng muốn, nhưng hiện giờ dù sao cũng là đánh cuộc đường đường chính chính giữa hai Đạo Tử, nếu đúng là dùng thủ đoạn này, vậy cũng không khỏi quá mất mặt, đường đường là Thánh Địa Đạo Tử, thật sự có thể mất mặt được sao?

Nghênh đón rất nhiều tiếng nghị luận này, Phương Nguyên chỉ coi như không nghe thấy, cũng lười chẳng muốn giải thích.

Cũng là hai vị lão Trận Sư nghe vậy, trong lòng lập tức bất mãn, há có thể để người ta chê cười sư đệ nhà mình?

Trận Sư tóc bạc vừa rồi còn đang oán thầm Phương Nguyên rốt cuộc là bố trí trận quỷ quái gì vậy, lập tức cười lạnh một tiếng, nói:

- Ài, đúng là một đám bất học vô thuật, ngay cả trận pháp mà Thiên Xu Môn tiểu sư đệ ta bố trí cũng không nhìn ra à, đó rõ ràng chính là một...

Nhất thời không bịa ra được, liền đẩy Trận Sư tóc đen một cái.

Trận Sư tóc đen vội vàng tiếp lời, lạnh một tiếng, nói:

- Đó... Đó... Đúng rồi, là Đại Viên Nhược Khuyết Trận!

Người bên cạnh đều lạnh lùng nhìn hai lão điên chỉ có tu vi Trúc Cơ, lại ra vẻ ta đây đó, cũng lười chẳng muốn quan tâm.

Lúc này, ngay cả Cổ Thiết trưởng lão cũng không nhịn được, thi lễ với Phương Nguyên, nói:

- Phương Đạo Tử, trận này rốt cuộc...

- Trong nhiều người như vậy, trừ hai vị sư huynh, không ai có thể nhận ra trận này của ta à?

Ánh mắt Phương Nguyên quét nhìn các tu sĩ, thản nhiên mở miệng nói:

- Đây là... Đại Viên Nhược Khuyết Trận!

- Đây là giở trò quỷ gì thế?

Trên tường thành, đám người nghe Phương Nguyên nói xong đều ngây ra.

Thầm nghĩ ngươi thực sự coi chúng ta là kẻ ngốc à, không nhìn ra đây là ngươi đang thuận miệng nói bậy sao?

Hai vị Trận Sư của Thiên Xu Môn thì ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ mình lại thật sự lợi hại như vậy, tuy bọn họ cũng nhìn không hiểu đây là trận gì, nhưng không ngờ có thể nói trúng tên của trận pháp này, hơn nữa được Phương Nguyên ở trước mặt mọi người khen là có trận đạo mạnh hơn người khác, một loại cảm giác tự hào cũng lập tức nổi lên, hai người cười ha ha vuốt râu, ngực hận không thể ưỡn tận lên trời.

Phương Nguyên cũng không nghĩ nhiều, trận pháp này vốn là hắn căn cứ trận đạo thái cổ mà mình lĩnh ngộ được, rồi sau khi dung nhập vào địa thế, tình hình chiến đấu của Ma Biên hiện giờ, mới thôi diễn ra một trận thế đơn giản nhất.

Trong một trận thế vô cùng đơn giản này có Thiên Diễn Thuật cân nhắc trước sau, có chí lý lĩnh ngộ của hắn đối với Vong Tình Thiên Công, cũng có đại đạo vô hình của Tam Sinh Trúc Trù. Có thể nói, đây đã là một phương trận thế mà hắn ngưng luyện sở học cả đời, tuyệt không phải là trong thời gian ba ngày này mới bắt đầu cân nhắc ra, mà là từ trước khi hắn quyết định đến Ma Biên đã có một thiết tưởng rồi.

Hiện giờ cũng chỉ là hoàn thiện lại một chút, sau đó mượn cơ hội đọ sức lần này để thử dao mổ mà thôi!
Bình Luận (0)
Comment