Chương 1389: Ta tự thôi diễn ra (2)
- Ngươi đây là.
Nữ thần tướng Mạc Phi Lưu cũng hơi biến sắc, mở miệng nói:
- Cũng không tệ lắm.
Nhưng câu này còn chưa nói xong, nàng ta đột nhiên nhìn kỹ lại, cảm thấy trận này nhìn thì đơn giản, nhưng dường như rất có thâm ý, so với mình vừa rồi nhìn ra thì còn huyền diệu hơn một chút, lại không nhịn được lắc đầu, nói:
- Trận này lợi hại.
Nhưng những lời này vừa ra khỏi miệng, nàng ta bỗng nhìn ra có chút manh mối, sắc mặt lại không nhịn được mà có chút thay đổi.
Lần này, nàng ta ngay cả nói cũng không nói ra được, trực tiếp ngậm miệng lại, không muốn bỏ qua bất kỳ một biến hóa nào.
- Giết.
Những Huyền Giáp cờ đen đó vốn cũng không trong lòng, không biết trận pháp vô cùng xa lạ, nhìn thì lại đơn giản mà mình đang tuân theo này rốt cuộc có tác dụng hay không, nhưng hiện giờ vừa lao lên, không ngờ phát hiện hiệu quả tốt hơn xa so với tưởng tượng, lập tức vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, hào khí vạn phần, dựa sát theo đại trận, vừa cưỡi tọa kỵ vừa giống như thủy triều trực tiếp cuốn về phía trước.
Đến lúc này, tốc độ của bọn họ cũng đã sắp nhanh bằng Huyền Giáp cờ vàng.
Huyền Giáp cờ vàng vừa giữ trận thế vừa xung phong, tuy vũ dũng, nhưng theo Hắc Ám Ma Vật gặp phải ở chung quanh càng lúc càng lợi hại, tốc độ cũng không khỏi chậm lại, nhưng Huyền Giáp cờ đen lại hoàn toàn không để ý, dường như chỉ cần thôi động trận pháp là có thể trực tiếp toàn lực hành quân, căn bản không cần để ý tới ma vật từ chung quanh công tới.
Trận pháp nhìn thì vô cùng đơn giản, lại giống như cái chêm, không ngờ lập tức thể hiện ra chỗ thần dị.
- Biến hóa đơn giản như vậy, không ngờ
không chỉ là vị nữ tướng Mạc Phi Lưu kia, ngay cả Cổ Thiết trưởng lão của Bát Hoang Thành lúc này cũng kinh sợ, hai mắt nhìn chằm chằm Huyền Giáp cờ đen đó, không dám chớp mắt, trong miệng lại quát khẽ:
- Phương Đạo Tử, đây rốt cuộc là trận pháp gì?
Phương Nguyên cũng đang nhìn đội Huyền Giáp cờ đen đó, đáp lại một cách đơn giản:
- Đại Viên Nhược Khuyết Trận!
Cổ Thiết trưởng lão nhíu chặt mày, nghi ngờ nói:
- Lão phu nghiên cứu trận đạo mấy trăm năm, tại sao chưa bao giờ thấy.
Phương Nguyên trực tiếp cắt ngang lời hắn, nói:
- Đây là tự ta thôi diễn ra!
Cổ Thiết trưởng lão lập tức ngậm miệng, ánh mắt cổ quái nhìn Phương Nguyên, không ngờ có cảm giác sâu xa khó hiểu.
- Trận này... Trận này...
Mấy vị lão tu sau lưng Cửu Trùng Thiên Lý Thái Nhất cũng hiểu trận pháp, lúc này nhìn thấy trận này, không nhịn được mà ánh mắt khiếp sợ, nhưng trong lòng lại không muốn thừa nhận, chỉ nhìn chằm chằm, không biết nhìn bao lâu, mới đột nhiên có người mở miệng nói:
- Trận này thực sự không tồi, nhưng cũng quá đơn giản, thiếu biến hóa, nếu gặp phải ma vật cường đại.
Hắn còn chưa dứt lời, lúc này trên đường Huyền Giáp cờ đen đang xung phong đã vang lên một tiếng gầm rú, chỉ thấy bốn năm con Hắc Ám Ma Vật lực lượng mạnh mẽ từ bên cạnh lao ra, chúng dường như cũng đã bị Huyền Giáp cờ đen này kinh động, vừa chạy ra đã giống như không muốn sống đánh thẳng về phía bọn họ, như muốn dùng thân thể máu thịt để phá trận thế này.
- Phân!
Nhưng hai bên vừa lao vào nhau, trong Huyền Giáp cờ đen liền có một tiếng hét lớn vang lên.
Một mảng mây đen đó nháy mắt liền chia làm tám bộ phận, mỗi một vị Huyền Giáp Thần Tướng đều điều khiển một trăm thân vệ của mình, vây bốn năm con Hắc Ám Ma Vật ở giữa, lao ra chung quanh, giống như cái cưa trực tiếp xé tan chúng thành từng mảnh.
Tốc độ cơ hồ không dừng, bọn họ vừa xông tới lại lập tức bị bao vây, rồi lại tiếp tục xung phong.
Bốn năm con Hắc Ám Ma Vật mà tu sĩ Nguyên Anh cũng không dám khinh thường, không ngờ dường như hoàn toàn không hình thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với bọn họ!
Trong đáy mắt mấy vị Trận Sư phía sau Lý Thái Nhất đã hiện ra vẻ kính sợ và phức tạp, không nói được gì nữa.
- Không ngờ còn có thể như vậy.
Cũng là vị nữ thần tướng Mạc Phi Lưu kia biến sắc, trực tiếp quay đầu nhìn Phương Nguyên, thi lễ rất sâu.
Thanh âm cũng trở nên có chút khách khí:
- Phương Đạo Tử, xin hỏi trong trận thế này của ngươi ẩn chứa bao nhiêu biến hóa?
Phương Nguyên chắp tay sau lưng, thản nhiên nhận lễ này, cũng không xoay người nhìn nàng ta, nói:
- Ngươi nói thử xem?
Mạc Phi Lưu ngưng thần suy tư, nói:
- Ba đạo?
Chợt thấy mình như nói thiếu, lại không nhịn được nói:
- Năm đạo?
Phương Nguyên cười cười, chỉ chậm rãi lắc đầu.
Mạc Phi Lưu hít một hơi lạnh, có chút không thể tin được, nhưng cũng không dám tùy tiện suy đoán.
Đại Trận Sư thất văn lớn tuổi nhất phía sau Lý Thái Nhất không nhịn được nói:
- Trận pháp đơn giản như vậy, không thể ấn chứa tám đạo biến hóa chứ?
- Đương nhiên không phải!
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Ta giấu trong đó ba mươi hai đạo biến hóa!
- Đó là chuyện không có khả năng!
Nếu nói mấy vị Đại Trận Sư phía sau Lý Thái Nhất và Cổ Thiết trưởng lão của Bát Hoang Thành, trưởng lão Tiên Minh, cùng với nữ thần tướng Mạc Phi Lưu, lúc ban đầu còn có chút khiếp sợ trước trận thế Đại Viên Nhược Khuyết mà Phương Nguyên thiết lập, như vậy sau khi nghe thấy Phương Nguyên chính miệng nói ra có "Ba mươi hai đạo biến hóa", lập tức biến sắc, liên tục lắc đầu, không hề che giấu sự hoài nghi của mình.
Ba mươi hai đạo biến hóa cũng không nhiều.
Biến hóa của trận thế thế gian, đạt tới sáu mươi bốn, một trăm lẻ tám, thậm chí là ngàn vạn loại biến hóa cũng không biết có bao nhiêu.
Nhưng, đó bình thường đều là đại trận vô cùng phiền phức và to lớn.
Hiện giờ Phương Nguyên thôi diễn ra lại chẳng qua chỉ là một tiểu trận dùng tám người làm trận cước, là một trong những trận thế đơn giản nhất.
Trận thế càng đơn giản, biến hóa có khả năng diễn hóa ra lại càng ít, đây là thường thức của trận đạo.