Chương 1390: Vạn vật đều có thể đọa ma (1)
Giống như ba người có xếp đội thế nào, cũng chỉ có ba kết quả, trận thế tám người tạo thành, vậy bất kể biến hóa thế nào cũng chỉ có mấy loại khả năng, dù sao phải cân nhắc tới sự hoàn chỉnh và thông thuận của trận pháp, không thể tùy ý biến hóa.
Cho nên, Phương Nguyên nói có ba mươi hai đạo biến hóa, vậy chỉ có thể là nói nhảm mà thôi.
Nhưng nghênh đón ánh mắt kinh ngạc và hoài nghi của mấy người chung quanh, Phương Nguyên cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại tâm tình còn không tồi.
Cân nhắc một chút liền giải thích với bọn họ:
- Các ngươi hiện tại nhìn thấy chỉ là một bộ phận của trận thế này, dù sao ta vừa mới đưa trận đồ này tới có một ngày, cho dù mấy người này tu vi đều không tồi, nhưng nhiều nhất chỉ có thể lĩnh ngộ ra ba đạo biến hóa trong đó mà thôi, hơn nữa không thể dự đoán trước sự huyền diệu của ba đạo biến hóa này, chỉ có thể trong chiến trận chân chính thi triển ra mới có thể có cảm ngộ!
- Biến hóa khác đã sớm được ẩn chứa trong trận đồ, nhưng cũng chỉ có ta tự mình chỉ điểm, lại dùng thêm thời gian để luyện binh, mới có khả năng khiến bọn họ minh bạch, đương nhiên, hiện tại mà nói, chỉ ba đạo biến hóa, chắc cũng đã đủ rồi!
- Con mẹ nó đúng là bốc phét.
Ánh mắt của mấy người bên cạnh đều đã trở nên nửa tin nửa ngờ.
Bọn họ thực sự muốn há to miệng, trực tiếp nói ra hoài nghi của mình ở ngay trước mặt Phương Nguyên.
Nhưng bọn họ không dám.
Dù sao, bọn họ đã được kiến thức chỗ lợi hại của Đại Viên Nhược Khuyết Trận này, cho dù ba mươi hai đạo biến hóa mà Phương Nguyên nói là giả, chỉ dựa vào biểu hiện của trận thế mà vừa rồi bọn họ nhìn thấy đã có thể khiến bọn họ phải nhìn trận thế mà Phương Nguyên bố trí với ánh mắt khác.
Phương Nguyên minh bạch tâm tư của bọn họ, cũng yên tâm thoải mái thưởng thức sắc mặt kinh ngạc của bọn họ.
Vì thôi diễn trận thế này, mình không biết đã vận dụng bao nhiêu bản lĩnh dưới đáy hòm, để một phát có thể trở nên nổi tiếng.
Nếu ngay cả các ngươi cũng không chấn nhiếp được thì còn nổi tiếng cái khỉ gì nữa?
Các tu sĩ chung quanh khó phân biệt thật giả, lúc này cũng chỉ có thể tiếp tục nhìn, chỉ thấy lúc này, Huyền Giáp cờ vàng và Huyền Giáp cờ đen đã chạy ra được phạm vi gần hai ngàn dặm, cho dù những tu sĩ trên tường thành tu vi đều cực cao, lúc này cũng không nhìn được quá rõ, bởi vậy trưởng lão Bát Hoang Thành Cổ Thiết liền dứt khoát tế ra một kiện pháp bảo, chiếu một hình ảnh trong hư không, là Vạn Lý Lưu Quang Kính.
Tình cảnh hai đội Huyền Giáp chinh chiến ở ngoài hai ngàm dặm lập tức hiện ra không sót gì ở trước mặt bọn họ.
Chỉ thấy lúc này, Huyền Giáp cờ đen mượn ưu thế của Đại Viên Nhược Khuyết Trận, đã chậm rãi đi lên, thậm chí lờ mờ có xu thế vượt qua Huyền Giáp cờ vàng, Huyền Giáp cờ vàng tất nhiên không cam lòng tụt lại, cắn răng xung phong về phía trước, chỉ là hiện giờ tụ lại bên cạnh bọn họ đã là Hắc Ám Ma Vật thực lực đáng sợ, vẫn kéo chậm tốc độ của bọn họ lại.
Mà Huyền Giáp cờ đen vẫn đang bảo trì loại tốc độ này, vượt qua từng chút từng chút, ngược lại bỏ Huyền Giáp cờ vàng lại phía sau, nhìn vẻ mặt xanh mét của những người bên Huyền Giáp cờ vàng, trong biến hóa giống như một mảng mây đen, vang lên mấy tiếng cười thoải mái, sau đó lại dồn sức, tốc độ không ngờ lại tăng lên một chút, cứ vậy tiến về phía trước.
Người trong Huyền Giáp cờ đen cũng dần dần thích ứng với biến hóa của trận thế này, càng có thêm lòng tin đối với nó.
Bởi vậy cũng dần dần ma hợp, ngay cả tốc độ lúc ban đầu lộ ra có chút chậm chạm, hiện giờ cũng từ từ được bù đắp.
Nữ thần tướng Mạc Phi Lưu thấy một màn này, trong lòng đại định, không do dự nữa, xoay người lại, thi lễ rất sâu với Phương Nguyên:
- Phương Đạo Tử, trận này thực sự rất huyền diệu, mang tới tác dụng lớn cho quân ta, không biết có thể chỉ điểm cho ta không?
Dứt lời, dường như cũng cảm thấy mình trực tiếp xin là không hay lắm, bởi vậy ngừng lại một chút, bổ sung:
- Phi Lưu cũng biết trận thế huyền diệu bực này, nhất định là không thể coi thường, giá trị vô lượng, Phi Lưu đáp ứng ngươi, nếu ngươi nguyện ý trao tặng trận này cho Bát Hoang Thành, vậy Phi Lưu tất nhiên sẽ tự mình cầu thành chủ, ghi lại công lớn cho ngươi, thậm chí cho ngươi một số bồi thường khác!
Trưởng lão Tiên Minh ở bên cạnh cũng vội vàng nói:
- Phương Đạo Tử, nếu trận này được ấn chứng có thể thực hiện, Tiên Minh cũng không tiếc ghi ngươi ba vạn công đức!
Hai vị lão Trận Sư, lão chấp sự Vong Tình Đảo sau lưng Phương Nguyên, còn có Đổng Tô Nhi vẫn đi theo bên cạnh hắn nghe mà mắt trợn tròn, vừa mở miệng đã chính là ba vạn công đức, Tiên Minh từ lúc nào trở nên hào phóng như vậy?
Đương nhiên, kỳ thật bọn họ cũng minh bạch, đó là vì trận thế này tuy nhìn thì đơn giản, lại rất có trọng dụng trong quân.
Nhưng Phương Nguyên nghe thấy những lời này, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, từ chối cho ý kiến nói:
- Các ngươi cứ xem đi!
Đám người Mạc Phi Lưu lập tức tắt tiếng.
Phương Nguyên lộ ra thần sắc thản nhiên, dù sao cái giá bọn họ đưa ra vẫn quá thấp.
Lại thấy, Huyền Giáp cờ đen đi trước làm gương, tốc độ cực nhanh, giống như một mũi tên nhọn, đã tiến vào sâu trong chiến trường tràn ngập Hắc Ám Ma Vật ba ngàn dặm, mà sau lưng bọn họ, Huyền Giáp cờ vàng lại bị bỏ xa bảy tám trăm dặm, nhưng cũng đúng lúc này, trước người Huyền Giáp cờ đen lại chỉ nghe ầm một tiếng, đạo sơn mạch trước người đột nhiên vỡ tan.
Từ trong sơn mạch vỡ tan, khói đen cuồn cuộn, đột nhiên hình thành một mảng sương đen che đậy cả nửa bầu trời, mà bên trong sương đen đó sáng lên hai con mắt màu đỏ tươi, lặng lẽ gào thét, lao về phía các Huyền Giáp.