Chương 1391: Vạn vật đều có thể đọa ma (2)
- Là con Ngưu Đầu Vương Ma đó!
Trên Tường thành, các tu sĩ từ trong Vạn Lý Lưu Quang Kính nhìn thấy đại ma vật này xuất hiện, sắc mặt đều cả kinh.
Nhất là, hung uy của ma vật này mênh mông cuồn cuộn, không ngờ còn mạnh hơn tưởng tượng của bọn họ.
- Bản thể của ma vật này.
Phương Nguyên nhìn nhìn, khẽ nhíu mày, ánh mắt di dời khỏi hình ảnh Vạn Lý Lưu Quang Kính chiếu lại, trực tiếp nhìn về phía nam, ánh mắt nghiêm lại, thần thức như điện, cự ly ba ngàn dặm được kéo gần vô hạn, lại trực tiếp từ trong sương đen đó nhìn thấy một vật hình dạng đầu bò, sắc mặt cũng trở nên có chút cổ quái:
- Không ngờ là một khô lâu đầu bò, thế mà cũng có thể hóa thành ma vật?
Mạc Phi Lưu ở bên cạnh nghe vậy, liền giải thích:
- Có lẽ Đạo Tử không biết, sau khi Hắc Ám Ma Tức cường đại, nơi đi qua, cơ hồ bất kể là vật gì cũng đều có thể hóa thành ma vật, khô lâu đầu bò này vốn là thi cốt của một con ngưu yêu sau khi hủ hóa lưu lại, ai có thể ngờ được, sau khi Hắc Ám Ma Tức bao phủ, ngay cả vật chết như vậy cũng có thể hóa thành đại yêu, họa loạn thế gian.
- Thì ra là thế.
Phương Nguyên hơi gật đầu, lúc này mới hiểu Hắc Ám Ma Tức còn khủng bố hơn tưởng tượng của mình, nếu quả thật là vạn vật đều có thể ma hóa, vậy cũng đại biểu cho, bất kể là có quét dọn chiến trường như thế nào, vẫn sẽ có ma vật mới xuất hiện, chẳng trách chiến sự chẳng trách vẫn không yên.
Nhưng khi hắn đang thầm nghĩ, chỉ thấy tám vị thần tướng của Huyền Giáp cờ đen thấy Ngưu Đầu Vương Ma xuất hiện, không chút do dự, lập tức phi thân lên, xông thẳng tới một mảng sương đen, hiện giờ nghênh chiến với ma vật này, bọn họ vẫn giữ trận thế của Đại Viên Nhược Khuyết Trận, tám người lờ mờ hình thành một vòng tròn, đều tự tế ra pháp bảo, pháp lực đan vào nhau, vây quanh ma vật mà ác đấu.
Mà thân binh của bản thân họ thì phân tán ở chung quanh, ngăn ma vật khác ở ngoại vi, để tránh bọn họ bị quấy rối.
Tám vị Huyền Giáp Thần Tướng đó vốn là thực lực không tầm thường, tám người liên thủ, lực lượng càng đáng sợ, vây giết con Ngưu Đầu Vương Ma hung ác điên cuồng đó ở bên trong, nhưng khiến người ta không ngờ là, ma vật đó bị uy hiếp như vậy, lại bỗng dưng gầm khẽ một tiếng, sương đen chung quanh cuồn cuộn ập tới, giống như thủy triều trào ra, không ngờ bức cho tám người bọn họ không thể tới gần.
Thậm chí trận thế đó cũng lung lay sắp đổ, dường như đã đạt tới cực hạn.
Cổ Thiết trưởng lão nhìn thấy một màn này, sắc mặt đã biến đổi, trầm giọng nói:
- Sau khi Nam Hải xuất hiện đạo huyết quang đó, Hắc Ám Ma Tức của Ma Biên cũng nồng đậm hơn mấy lần, tốc độ trưởng thành của ma vật đã nhanh hơn rất nhiều, lúc này mới qua mấy ngày, thực lực của ma vật này đã mạnh tới mức như vậy, chỉ dựa vào tám người bọn họ, chỉ sợ không thể trảm sát con Ngưu Đầu Vương Ma này.
Người khác thấy vậy cũng đều âm thầm gật đầu, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
Bọn họ đã nhìn rõ thế cục, tuy tám vị Huyền Giáp Thần Tướng đó mượn trận thế, thành công xông tới trước người ma vật, nhưng rõ ràng đã xem nhẹ thực lực của ma vật này, lờ mờ không áp chế được, thậm chí bị ma vật đó bức vào hạ phong.
Đây cũng không phải vấn đề trận thế Phương Nguyên thôi diễn ra có cao minh hay không, mà là tám vị thần tướng này bản thân chỉ có tu vi cảnh giới như vậy, trận thế này dù sao cũng cần nhờ lực lượng của tám người bọn họ thôi động, lực lượng cực hạn mà tám người bọn họ có khả năng phát huy ra chính là cực hạn mà lực lượng của thế trận này có thể đạt tới, mà nay ma vật đó quá hung ác điên cuồng, rõ ràng vượt quá phạm vi năng lực của bọn họ.
- Chuẩn bị xuất binh giải cứu đi!
Mạc Phi Lưu nhìn thấy một màn này, lập tức đưa ra quyết định.
Các tu sĩ nghe vậy đều âm thầm gật đầu.
Bọn họ nhìn ra tám vị Huyền Giáp đã cật lực, biết thế cục không giống như trong dự kiến của mình, hiện giờ, bọn họ thậm chí hoài nghi, tám vị Huyền Giáp đó không phải xông tới trước người Hắc Ám Ma Vật, mà là Hắc Ám Ma Vật đó cố ý thả bọn họ tới để cắn nuốt bọn họ.
Lúc này, còn để mặc họ tiếp tục chiến đấu, chỉ sợ sẽ dữ nhiều lành ít.
Nhưng cũng là lúc này, Phương Nguyên bỗng nhiên mở miệng, nói:
- Cứ chờ thêm một chút!
Mạc Phi Lưu quay đầu lại, muốn lên tiếng, nhưng theo bản năng vẫn áp chế hỏa khí, thấp giọng khuyên nhủ:
- Phương Đạo Tử, ngươi vừa tới Ma Biên, không biết sự đáng sợ của chiến nơi này, đừng coi thường những ma vật này.
Phương Nguyên cũng quay đầu nhìn nàng ta, nói:
- Ngươi cũng đừng coi thường trận thế của ta!
Nhìn thấy bộ dạng trấn định của Phương Nguyên, Mạc Phi Lưu vẫn chỉ đành cố kìm nén sự bất an trong lòng.
Mấy vị trưởng lão khác thấy thế cũng lắc đầu, thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía chiến trường, liền thấy con Ngưu Đầu Vương Ma đó vô cùng khủng bố, sương mù màu đen đã hình thành vô số xúc tu cực lớn, hung hăng quất về phía hư không chung quanh, tám vị Huyền Giáp Thần Tướng lúc này đều đã vô cùng cật lực, gian nan ngăn cản thế công của ma vật.
Có điều bọn họ mượn Đại Viên Nhược Khuyết Trận, thân hình chạy rất nhanh, cũng tá đi không ít áp lực, cũng tránh khỏi khả năng xuất hiện một người nào đó bị lực lượng của ma vật tập trung, trực tiếp trảm sát, vẫn khổ sở chống đỡ, liều mạng cuốn lấy ma vật đó.
Nhưng cũng chỉ là cố chống đỡ mà thôi, trên tường thành, không ai nhìn ra bọn họ còn có phần thắng!
Mà ở phía bắc bọn họ, Huyền Giáp cờ vàng cũng đang xông về phía trước, trên đường đột nhiên bị ma vật mạnh hơn mấy lần chặn đánh, lập tức đi cũng gian nan.