Chương 1392: Trọng dụng chi trận (1)
Các tu sĩ trên tường thành thấy một màn này, sắc mặt lại biến đổi, càng xác định, vừa rồi Huyền Giáp cờ đen có thể thoải mái đi tới trước người ma vật đó như vậy, chính là được ma vật cố ý buông tha.
Nó chính là muốn cắn nuốt những Huyền Giáp cờ đen đó.
Chính là vì nó mang tính toán này, bởi vậy khi Huyền Giáp cờ đen đến trước người nó, những Huyền Giáp cờ vàng liền bị ma vật khác mà nó điều khiển ra sức ngăn cản, tốc độ tiến về phía trước càng lúc càng chậm, bởi vì nó lúc này định cắn nuốt Huyền Giáp cờ đen, không muốn lập tức thả quá nhiều cao thủ đến trước người mình, hình thành uy hiếp và áp lực quá lớn đối với bản thân!
Trên tường thành, các tu sĩ de chau mày, sắc mặt thâm trầm.
Đến lúc này, bọn họ tất nhiên đã nhìn ra thế cục không đúng, theo lý thuyết thì nên lập tức điều người đến, thậm chí tự mình dẫn binh công tới cứu viện, chỉ là nếu làm như vậy, trận đọ sức giữa Vong Tình Đảo Đạo Tử và Cửu Trùng Thiên Thái không nghi ngờ gì nữa cũng bị hủy, về sau sẽ rất phiền, mà Phương Nguyên lại biểu hiện ra vẻ nắm chắc như vậy, cũng khiến bọn họ nhất thời không tiện đưa ra quyết định này!
- Ta không phải một người không để ý tới tính mạng của người khác, cho nên các ngươi không cần quá lo lắng!
Phương Nguyên nhìn ra lo lắng trong lòng bọn họ, liền nhẹ giọng giải thích:
- Ta nói như vậy, quả thật là vì sẽ thắng!
Nghe những lời giải thích này, Mạc Phi Lưu không nhịn được nhìn Phương Nguyên một cái, nhưng vẫn ngậm chặt miệng không nói gì!
Nhưng ý đồ triệt binh trong lòng cuối cùng vẫn mất đi.
- Giết!
Mà lúc này, đội Huyền Giáp cờ vàng thấy Hắc Ám Ma Vật trước người càng lúc càng nhiều, cũng biết tình thế không ổn, nhưng thấy trên thần quan, vẫn không có tin tức rút quân truyền đến, cũng chỉ có thể cắn răng, liều mạng giết về phía trước.
Dù sao, Ma Biên quân lệnh như núi, không ai có thể cãi lời, thần quan không hề có động tĩnh, vậy cho dù chết cũng chỉ có thể lao về phía trước.
Một phen chinh chiến, lại cuối cùng vẫn từ trong đống ma vật giết ra một con đường máu, ước chừng có bốn năm vị Huyền Giáp cờ vàng thành công xông tới trước người Ngưu Đầu Vương Ma, nhưng tay cầm pháp bảo binh khí lại nhất thời trở nên do dự.
Phương Nguyên nhìn bọn họ đến gần, cũng thở phào, cười nói:
- Tám vị Huyền Giáp Thần Tướng thì không phải đối thủ của con ma vật đó, hiện giờ lại có thêm năm vị Huyền Giáp Thần Tướng, lực lượng cơ hồ đề thăng gấp đôi, chắc có thể rồi chứ?
- Sổ sách không phải là tính như vậy!
Nghe Phương Nguyên nói thế, trên tường thành, các tu sĩ đều biến sắc.
Có người thầm muốn phản bác Phương Nguyên, lại cảm thấy những vấn đề trong lẽ thường này Phương Nguyên không thể không hiểu, nhất thời lại nói không nên lời.
Tuy Huyền Giáp xông tới trước người Ngưu Đầu Vương Ma lập tức có thêm năm vị, lực lượng dường như tăng mạnh, nhưng mấu chốt là, hiện giờ tám người trong Huyền Giáp cờ đen, chính là dùng Đại Viên Nhược Khuyết Trận để đối kháng với con ma vật Vương cấp đó, đang vây chật như nêm cối, nếu năm vị Huyền Giáp cờ vàng này xông lên, vậy rất có thể sẽ làm nhiễu loạn trận thế của Huyền Giáp cờ đen.
Đã không có trận thế này, chỉ sợ bọn họ sẽ lập tức bị con Ngưu Đầu Vương Ma khủng bố đó kích sát.
Bởi vậy, lúc này năm vị Huyền Giáp cờ vàng xuất thủ ngược lại không bằng không xuất thủ!
Mà đây cũng là nguyên nhân năm người bọn họ đã xông tới lại trở nên do dự.
Không ra tay, chạy ở ngoại vi, nhìn tám vị thần tướng bên cờ đen đau khổ chống đỡ, vậy thì cũng không cam lòng.
Nếu ra tay, đảo loạn trận thế của người ta, không chừng sẽ khiến mọi người còn chết nhanh hơn!
Trong chiến trận của giới tu hành, thường dùng trận thế ngăn địch, nhưng vấn đề trận thế ngăn địch cũng chính là như vậy!
Trận thế có thể hợp chứ không thể tán, hợp lực thì tăng mạnh, phân tán thì đại loạn!
- Biến trận.
Chỉ khiến tất cả mọi người không ngờ là, lúc năm vị Huyền Giáp cờ vàng xông tới trước chiến trận, vẫn đang do dự, đột nhiên trong tám vị Huyền Giáp Thần Tướng cờ đen đang đại chiến với ma vật có người cao giọng hét lớn:
- Các ngươi mau lên đây.
Cùng lúc đó, Đại Viên Nhược Khuyết Trận liền chậm rãi xuất hiện một lỗ hổng.
Năm vị Huyền Giáp cờ vàng mừng rỡ, lập tức xông tới, sau đó bị thế trận của Đại Viên Nhược Khuyết Trận nuốt vào.
Mười ba người lại hóa thành một vòng tròn, hình thành trận thế mới.
Một chốc đó, lực lượng của cả đại trận tăng nhiều, mười ba người trong trận hình đều tế ra pháp bảo và thần thông mạnh nhất, đồng loạt công tới Ngưu Đầu Vương Ma, khí thế đáng sợ, mạnh hơn lúc trước rất nhiều!
Thế sa sút mất sạch, trong chốc lát liền chiếm được thượng phong!
- Điều đó là không có khả năng!
Trên tường thành, các tu sĩ thấy một màn này, bỗng nhiên không biết có bao nhiêu người hét lớn.
Cũng có mấy vị lão Trận Sư trực tiếp đột nhiên vỗ một chưởng lên tường thành, mặt biến sắc, tay run rẩy.
Mặc dù đang kêu to không thể, bọn trong ánh mắt bọn họ, lại lộ ra vẻ kinh hỉ và kích động khó có thể hình dung!
Cho tới lúc này, bọn họ mới chính thức ý thức được sự huyền diệu của Đại Viên Nhược Khuyết Trận này!
Nữ thần tướng Mạc Phi Lưu lại nhìn mà đỏ cả mắt, vội vàng quay người, nắm lấy tay áo Phương Nguyên, thấp giọng nói:
- Ngươi là làm như thế nào? Trận thế đó của ngươi vốn là tám người vận chuyển, chia ra tám trận cước, lúc này mới hồn nhiên thiên thành, vận chuyển không lo, vì sao có thể đột nhiên gia nhập năm người, không ngờ không ảnh hưởng tới trận thế, còn có thể phát huy ra uy lực của đại trận này?
Phương Nguyên lắc tay, giật tay áo ra, sau đó mới thản nhiên nói:
- Đây vốn không phải một trận thế do tám người vận chuyển, ba người có thể, bốn người cũng được, không câu nệ nhân số, chỉ cần dung nhập vào trận thế thì có thể phát huy ra thực lực!