Chương 1393: Trọng dụng chi trận (2)
Mạc Phi Lưu nghe thấy những lời này, cả kinh tới không thể hình dung, vừa muốn vươn tay ra tóm tay áo Phương Nguyên, lại bị Phương Nguyên né tránh.
Nàng ta cũng mặc kệ, chỉ nhìn chằm chằm Phương Nguyên, vội vàng nói:
- Vậy nếu ở trên chiến trường, có người trận thế bị phá, trở thành tàn binh tác chiến một mình, bên cạnh lại còn có một trận thế khác, vậy có thể dẫn những tàn binh này vào không?
Phương Nguyên gật đầu, nói:
- Ước nguyện thiết kế ban đầu của Trận này chính là bởi vậy mà bố trí ra!
Mạc Phi Lưu lập tức hít một hơi lạnh, sau đó trên mặt hiện ra vẻ vẻ kinh hỉ khó có thể hình dung.
Xung quanh nàng ta, mấy vị lão Trận Sư, còn có đám người trưởng lão của Bát Hoang Thành đều không khỏi vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.
Bọn họ cho tới bây giờ, mới hiểu được dụng ý Phương Nguyên bảo bọn họ tiếp tục chờ.
Vừa rồi bọn họ đã cảm thấy trận này có trọng dụng trong quân, hiện giờ nhìn thấy biến hóa này mới biết, vừa rồi vẫn xem thường hắn.
Phải biết rằng, trong giới tu hành, quân trận cỡ lớn như vậy xuất chiến, vốn có một vấn đề vẫn luôn không thể giải quyết.
Để đề thăng chiến lực, đề thăng phòng ngự, lúc quân sĩ xuất chiến, thường thường đều sẽ hình thành từng trận thế nhỏ, ba người năm người, hoặc là tám người mười sáu người một trận, nhưng lúc chinh chiến, luôn không tránh được sẽ có một số trận thế bị đánh tan, đồng bạn bị giết, trận đó sẽ không thành trận, người còn lại chỉ có thể một mình chiến đấu, gặp phải hung hiểm vô tận và áp lực cả chiến trường.
Nếu bên cạnh có trận thế khác, cũng chỉ có thể nhìn bọn họ lâm vào trong hung hiểm, không thể cứu viện, bởi vì nhân số trận thế là cố định, bọn họ không thể vào lúc chinh chiến, lâm thời thay đổi, nếu muốn cứu người, như vậy trong trận thế, nhân số sẽ nhiều hơn, trận thế sẽ vận chuyển mất linh, nếu không cứu, mắt trơ mắt nhìn đồng liêu lâm vào trong hung hiểm, trên tâm lý làm sao mà chịu được?
Nhưng Đại Viên Nhược Khuyết Trận mà Phương Nguyên bố trí, lại giải quyết được vấn đề này.
Nếu trận thế có thể biến ảo linh hoạt,vậy chẳng phải là có thể không câu nệ nhân số, thu liễm tàn binh trên chiến trường đúng lúc?
Đây quả thực chính là giải quyết được vấn đề lớn trên chiến trường.
Đám người Mạc Phi Lưu vô cùng kích động, chính là vì bọn họ lập tức ý thức được vấn đề này.
- Phương Đạo Tử, vừa rồi là Phi Lưu lòng dạ hẹp nhận thức ngắn, không hiểu được diệu nghệ trận thế của ngươi, nói ra những lời đắc tội, mong ngươi đừng trách ta, nhưng trận này thực sự là hiếm có, nếu có thể truyền thụ cho Ma Biên ta, không biết sẽ cứu được tính mạng của bao nhiêu tướng sĩ, ta nguyện tự mình bẩm báo với thành chủ, xin hắn ttr cầu ngươi trận pháp này, nếu ngươi đáp ứng truyền thụ, toàn bộ tướng sĩ Ma Biên đều sẽ nợ ngươi một cái nhân tình.
Khi Mạc Phi Lưu nói ra những lời này, thanh âm khẩn thiết, vô cùng cung kính.
Mà vị trưởng lão Tiên Minh kia cũng hỏi dò:
- Mười vạn công đức?
Hắn cũng không dám nói quá chắc chắn, bởi vì mười vạn công đức đã vượt quá phạm vimà hắn có thể quyết định.
Mà Phương Nguyên nhìn ánh mắt khẩn thiết của đám người bọn họ, cũng cười khổ, lúc trước lúc trước biết mình mượn trận pháp này, nhất định sẽ có thể trở thành nổi tiếng ở Ma Biên, chỉ là vẫn không ngờ, bọn họ lại kích động tới như vậy.
Hơi trầm ngâm, vẫn nói:
- Những cái này đều là việc nhỏ, trước tiên cứ chờ sau khi các tướng sĩ đắc thắng về quan rồi nói.
Các tu sĩ nghe thấy những lời này, tuy không cho rằng đây là việc nhỏ, nhưng vẫn quay đầu lại.
Chỉ thấy lúc này, mười ba vị Huyền Giáp Thần Tướng, cũng chính là mười ba vị đại tu Nguyên Anh am hiểu chinh chiến, mượn Đại Viên Nhược Khuyết Trận vây quanh ma vật đó chém giết một phen, giết cho trong không trung tình cảnh bi thảm, sát khí cuồn cuộn, ma vật đó thấy tình thế không ổn, đã muốn bỏ chạy, nhưng mấy lần muốn trốn đều bị trận thế vây ở giữa, không ngờ không thể tẩu thoát, sợ hãi liên tục rống to.
Cuối cùng, vẫn có một vị Huyền Giáp cờ đen hung mãnh nhắm chuẩn thời cơ, hét lớn một tiếng, các cao thủ ùa lên, triệt để đánh tan ma vân chung quanh, để lộ ra một cái đầu bò trắng nõn như ngọc ở chính giữa ma vân, bị Huyền Giáp Thần Tướng đó đó vội vàng tế ra một đạo Phược Ma Tác, trói chặt lại, sau đó kéo tới trước người, hưng phấn kêu to về phía chung quanh.
Xương đầu bò này giống như là dễ dàng lọt vào trong tay Huyền Giáp cờ đen, tuy bên cạnh còn có năm vị Huyền Giáp cờ vàng, nhưng bọn họ căn bản không hề có ý tranh đoạt, dù sao, ngay cả tính mạng của bọn họ cũng là Huyền Giáp Huyền Giáp cờ đen cứu.
- Quả nhiên đã trừ bỏ được ma vật!
Trên tường thành, các tu sĩ thấy một màn này, đều thở phào, ánh mắt vui mừng.
Trong những tiếng chúc mừng, Cửu Trùng Thiên Thái tử vẫn đứng ở một bên lười chẳng muốn nói chuyện lại bất động thanh sắc cười cười.
- Cuối cùng vẫn trảm sát được ma vật này.
Trên tường thành, không khí nhất thời lộ ra nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tuy chuyện này liên quan tới một hồi đổ đấu giữa Đạo Tử, nhưng đối với những tướng sĩ đóng ở Ma Biên này mà nói, cái được chú ý hơn vẫn là có thể trảm sát được ma vật này hay không, Phương Nguyên lúc trước cũng từng tìm hiểu, từ sau khi Nam Hải xuất hiện hồng quang, Ma Biên cũng xuất hiện rất nhiều dị triệu, rõ ràng nhất chính là Hắc Ám Ma Tức bỗng nhiên nồng đậm hơn rất nhiều, điều này cũng khiến Hắc Ám Ma Vật nhiều hơn mấy lần, kỳ thật trong khu trực thuộc của Thập Đại Thần Quan hiện giờ, đã có một số yêu ma không khống chế được xuất hiện, cũng không chỉ là Trấn Ma Quan mới có.
Ngoài Trấn Ma Quan xuất hiện một con, chỉ là ma vật cách thần quan quá gần, hơn nữa liên tục ba lần không giảo sát thành công, bởi vậy mới là vấn đề nghiêm trọng nhất mà thôi.