Chương 1394: Lấy được ma thủ rồi (1)
Nếu tới gần Ma Uyên hơn, không biết còn có thể phát hiện bao nhiêu ma vật đáng sợ.
Hiện giờ, Ngưu Đầu Ma bị trảm, chính là một chuyện tốt.
Có điều, các tu sĩ vui mừng, phía Cửu Trùng Thiên lại biểu hiện ra sự trầm mặc một cách rõ ràng, có một loại bầu không khí khiến người ta cảm thấy áp lực, ngay cả Mạc Phi Lưu cùng với mấy vị trưởng lão của Bát Hoang Thành, ai nấy đều lặng lẽ nhìn bọn họ, quan sát thần sắc.
Dù sao, lần đọ sức này, biểu hiện của hai bên cách biệt quá lớn.
Biểu hiện của Cửu Trùng Thiên Thái tử Lý Thái Nhất cũng có thể nói là không tồi, vừa tới liền lấy ra một đạo trận thế thượng cổ hoàn chỉnh, lại nói rõ trong tay mình còn có rất nhiều cổ trận, nội tình này đã vượt quá sức tưởng tượng, nhưng ai có thể ngờ, Vong Tình Đảo Đạo Tử còn hay hơn, trực tiếp lấy ra một đạo Đại Viên Nhược Khuyết Trận mà tự mình thôi diễn, cũng có trọng dụng đối với trong quân Ma Biên.
Quân trận thượng cổ đương nhiên hiếm có, có thể giúp cải thiện rất nhiều trận thế của Ma Biên hiện tại!
Nhưng Đại Viên Nhược Khuyết Trận đã không chỉ là cải thiện, mà là có thể trực tiếp thay thế rất nhiều quân trận ở Ma Biên.
Chênh lệch giữa hai bên rất rõ ràng, bởi vậy Huyền Giáp cờ đen đại biểu cho Phương Nguyên đoạt được ngưu thủ, các tu sĩ cũng không hề cảm thấy bất ngờ.
Đây vốn là một chuyện rất đương nhiên, chỉ là nghĩ tới thân phận của Đế Tử Lý Thái Nhất, trong lòng cũng không khỏi có chút lo lắng, cũng hy vọng vị đại nhân vật này đừng tự nhiên đâm ngang, thành thành thật thật nhận kết quả này.
Thua trong tay thiên tài trận đạo như Đạo Tử, cũng không tính là oan uổng.
- Phương Đạo Tử rất không tồi!
Trong một mảng không khí áp lực, Lý Thái Nhất bỗng nhiên bình tĩnh cười cười, quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, nói:
- Đã sớm nghe nói ngươi từng đoạt được danh hiệu khôi thủ trong đại đạo lục khảo Trung Châu, trước đó không lâu ngươi và chư vị thiên kiêu cùng vào Long Tích, cũng dựa vào sự lý giải đối với trận thế thái cổ, lập được công lớn bất thế, ta đã biết ngươi là thiên tài trận đạo, mà nay chính mắt nhìn thấy biểu hiện trên trận đạo của ngươi, mới biết thì ra ngươi không chỉ là thiên tài trận đạo mà thôi, nên gọi ngươi là kỳ tài trận đạo bất thế mới đúng.
Các tu sĩ nghe vậy trong lòng thầm thở phào, tâm sinh kính ý đối với vị Thái tử điện hạ này, không ngờ hắn lại rộng lượng như vậy.
Phương Nguyên cũng nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Ta chỉ là từng được dị nhân truyền pháp, cũng không tính là gì, điện hạ quá khen rồi!
Lý Thái Nhất cười khẽ, lắc đầu nói:
- Con đường trận đạo không giống tu hành, có người truyền pháp cũng phải tự mình học được mới được, ta cũng không phải nịnh ngươi, thật sự là rất bội phục ngươi, chỉ có điều...
Hắn hơi dừng lại một chút, sau đó lại nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói:
- Việc đã đến nước này, ta vốn nên nhận thua, chỉ là quan này ý nghĩa trọng đại, đừng trách ta đắc tội.
- Hả?
Lý Thái Nhất nói rất khách khí, người chung quanh nghe vậy trong lòng liền thắt lại.
Lờ mờ cảm nhận được ý tứ khẩn trương nào đó!
Cũng đúng lúc này, chỉ thấy Ngưu Đầu Ma đó bị trảm, đầu bị Huyền Giáp cờ đen đoạt được, sinh linh hắc ám chung quanh cũng bởi vì bỗng nhiên mất đi sự chấn nhiếp của vương uy mà xuất hiện bối rối tạm thời, bị những Huyền Giáp đó dẫn người giết tan, sau đó khoái kỵ chạy đến, người cầm đầu chính là một vị thực lực mạnh nhất trong Huyền Giáp cờ đen phía Phương Nguyên, tay phải hắn giơ lên cao, đỡ đầu Ngưu Đầu Ma đó, phía sau là thân binh và bảy vị đồng liêu hộ tống.
Chư vị thần tướng trong Huyền Giáp cờ vàng tuy vẫn có sức đánh một trận, nhưng cũng không xông lên cướp.
Chỉ ở bên cạnh cười to.
Xem ra, ít nhất thì ở trong lòng bọn họ, thắng bại đã được phân rồi.
Nhưng cũng vào lúc Huyền Giáp cờ đen tay cầm đầu Ngưu Đầu Ma hừng hực chạy đến, lại đột nhiên nghe trên tường thành, một tiếng pháo vang lên, sau đó chỉ thấy một lá cờ vào bay lên trời, phần phật xòe ra, cực kỳ chói mắt.
- Gừ!
Theo cờ vàng này xòe ra, trong thần quan bỗng nhiên có một người xông ra ngoài.
Các tu sĩ nhìn lên, không ngờ phát hiện đó là một người vạm vỡ thân mặc Huyền Giáp, dáng người cực kỳ cao lớn, trên chiến trường này so với người khác cưỡi ngựa thì còn cao lớn, giống như núi nhỏ, trong tay cầm một cây đại đao màu đen, dài chừng hơn ba trượng, bên cạnh có một con mãnh thú Toan Nghê thân dài bốn năm trượng đi theo, hung diễm hừng hực, bốn vó đạp lửa, ầm ầm lao ra!
- Là hắn!
Vừa thấy người này xuất mã, cả chiến trường đều trở nên im lặng, giống như bị một thân hung khí của hắn chấn nhiếp.
Ngay cả trên tường thành, các tu sĩ cũng biến sắc, vô cùng khẩn trương.
Nữ thần tướng Mạc Phi Lưu vội la lên:
- Hắn được điều đến Trấn Ma Quan lúc nào thế?
Trưởng lão Bát Hoang Thành cũng biến sắc, quát khẽ:
- Việc điều động không dưới danh nghĩa của ta, ta cũng không biết việc này.
Nói đến một nửa, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Cửu Trùng Thiên Thái tử.
Vừa nhìn một cái, không nói cũng hiểu.
- Lấy ma thủ!
Cự hán đó vừa xông ra, tuy không có tọa kỵ, tốc độ lại nhanh vô cùng, nháy mắt đã chạy được mấy trăm dặm, ở trước người gặp phải Hắc Ám Ma Vật, đều trực tiếp không thèm nhìn, dựa vào nhục thân của mình hất bay, sau đó trực tiếp lao về phía Huyền Giáp cờ đen dang cầu đầu ma vật, tay trực tiếp đoạt đi đầu lâu.
- Là Cự Linh Thần.
- Sao hắn lại ở đây?
- Ê, chúng ta đã thua rồi, ngươi đừng lại đi!
Xem ra, cự hán này ở Ma Biên cũng có hung danh hiển hách, vừa thấy hắn, trên chiến trường, bất kể là cờ đen hay là cờ vàng, chư vị Huyền Giáp Thần Tướng đều biến sắc, Huyền Giáp cờ đen nghênh đón uy thế này của hắn, vô cùng kinh sợ, ngay cả Huyền Giáp cờ vàng cũng đoán được ý đồ của hắn, vội vàng hét lớn, nhắc nhở hắn thắng bại đã phân, đừng tranh đoạt ma thủ với người ta.