Chương 1396: Không trao đổi với ngươi (1)
Mà trong một mảng áp lực này, lão chấp sự của Vong Tình Đảo ở phía sau Phương Nguyên trong lòng hơi trầm xuống, không nhịn được có chút chua xót nhìn Phương Nguyên, tuy trong lòng hắn cũng tức, nhưng phần lớn lại là bất đắc dĩ, Cửu Trùng Thiên mượn nội tình của mình, lập tức lật bàn trận đọ sức này, thắng chắc không thua, theo hắn, tuy Phương Nguyên thua bất đắc dĩ, nhưng thua cũng không oan.
Vong Tình Đảo ở Ma Biên cũng có nội tình và an bài của mình, trước đó, hắn cũng thử hỏi Phương Nguyên có muốn mượn những nội tình này không, nhưng Phương Nguyên trực tiếp cự tuyệt, hắn có lòng tin tuyệt đối có thể bằng vào thực lực thắng được một ván này, cho nên không muốn sử dụng những thủ đoạn đó.
Nhưng mấu chốt là, đọ sức giữa Đạo Tử, nhất cử nhất động đều dẫn động đại thế thiên hạ, nào có chuyện dựa vào thực lực?
Phương Nguyên dù sao cũng vẫn là thay đổi giữa chừng, không hiểu được tranh đấu ở cấp độ này.
Dựa vào thực lực để tranh đấu, đó là lý niệm mà các tán tu mới tuân theo!
Hiện giờ chỉ hy vọng, đối phương chỉ chuyện giữ Quan Ngạo, mượn hắn để đòi lấy Long Hồn trong tay Phương Nguyên!
Nếu có thể dùng mấy Long Hồn để xoay chuyển thế cục này, Vong Tình Đảo cũng xem như có lời!
Sau đó đúng lúc này, bọn họ đột nhiên nghe thấy câu đó của Phương Nguyên.
Trong nhất thời, bọn họ thậm chí cảm thấy có chút kinh sợ, Vong Tình Đảo Đạo Tử này điên rồi à?
Nếu luận về quân luật nghiêm khắc, quân luật Ma Biên không gì có thể so sánh!
Quân lệnh đã hạ, đó chính là kỷ luật nghiêm minh, bất kể sinh tử, không thể kháng cự!
Quan Ngạo vốn là nghe lệnh của Cửu Trùng Thiên Đế Tử, hắn đoạt được ma thủ, cũng nên giao cho Cửu Trùng Thiên Đế Tử, nếu không thì chính là kháng mệnh, theo pháp lệnh trong quân, đó chính là tội lớn phải lên Lôi Phạt Đài, Phương Nguyên sao lại nói ra được?
- Ngươi muốn Quan Ngạo mất mạng à?
Càng khiến người ta không ngờ là, dưới thần quan, Quan Ngạo đang chạy vội về nghe thấy thanh âm cũng không vang lắm này, đột nhiên thế đi chậm lại, ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, mà ở bên cạnh hắn, con Toan Nghê hung phong lẫm liệt đó cũng lập tức mặt lộ vẻ hoảng sợ, vô cùng cảnh giác ngẩng đầu, lén lút nhìn xung quanh.
Sau đó trên tường thành, sương xanh trên mặt Phương Nguyên chậm rãi tan đi, để lộ ra chân thân của hắn.
- Phương tiểu ca!
Quan Ngạo nhìn thấy Phương Nguyên, nhất thời trên khuôn mặt giống như từ gang thép đúc thành lộ ra vẻ kinh hỉ.
Mà Toan Nghê thì kinh nhảy dựng, đuôi theo bản năng cụp lại.
- Không ngờ ngươi cũng tới Ma Biên.
Quan Ngạo mừng rỡ, vừa thấy Phương Nguyên, liền lập tức quên đi tất cả, phi thân nhảy lên không trung, kích động đạp hư không mà đến, trực tiếp bay tới trên thần quan, muốn nói lại nhất thời nói không nên lời, muốn đi lên ôm Phương Nguyên, lại thấy trên người Phương Nguyên áo xanh sạch sẽ, không dám làm bẩn xiêm y của hắn, chỉ toét miệng cười to, xoa xoa tay.
Mà con Toan Nghê đó vẫn đang ngập ngừng, không biết nên tới hay là rời khỏi.
Nhưng thấy Phương Nguyên nhìn mình, cũng chỉ có thể vội vàng cụp đuôi đi lên tường thành, cúi gập đầu.
Phương Nguyên nhìn hai người bọn họ, chỉ cười cười, vỗ vỗ cánh tay Quan Ngạo.
Sau đó hắn liền giơ tay lên vuốt một cái, đầu của Ngưu Đầu Ma trong miệng Toan Nghê bay đến trong tay hắn.
Trên tường thành, tất cả mọi người biến sắc, trong lòng sinh ra suy nghĩ rất phức tạp.
Mà Phương Nguyên thì lắc lư cái đầu này ở trưởng lão Bát Hoang Thành, sau đó thuận tay ném tới dưới chân Cửu Trùng Thiên Thái tử.
- Ngươi thắng rồi à?
Phương Nguyên nhìn hắn, lẳng lặng nói.
Cửu Trùng Thiên Thái tử vẫn tay chắp sau lưng, mặt không biểu tình, cũng không mở miệng đáp lại.
- Không thể, sao có thể xuất hiện chuyện như này?
Trên tường thành là một mảng yên tĩnh, nhưng yên tĩnh không lâu liền nghe một vị âm thị phía sau Cửu Trùng Thiên Thái tử kêu lên:
- Nếu mộ hồi đọ sức lại có thể dùng loại thủ pháp này để định ra thắng bại, chư vị trưởng lão không cảm thấy giống như trò đùa à?
Mấy vị trưởng lão của Bát Hoang Thành và Tiên Minh, cùng với nữ thần tướng Mạc Phi Lưu, lúc này sắc mặt khác nhau, nhìn nhau, đều lộ ra vẻ khó xử, đối mặt với chất vấn của âm thị Cửu Trùng Thiên, bọn họ nhất thời không đáp lại, chỉ cảm thấy trong lòng trầm xuống.
Một hồi đổ đấu giữa Thánh Địa Đạo Tử, không ngờ lại xuất hiện loại kết cục này, quả thật là bất ngờ.
Càng khó có thể chấp nhận là, chẳng lẽ một vị thần tướng Ma Biên công huân đầy rẫy lại sắp trở thành vật hi sinh của trận đọ sức này?
- Lâm trận kháng mệnh, không biết sẽ phải nhận tội gì?
Cũng trong một mảng trầm mặc này, Cửu Trùng Thiên Thái tử bỗng nhiên nhẹ nhàng lên tiếng, hỏi một câu.
Sắc mặt mấy vị trưởng lão của Bát Hoang Thành và Tiên Minh lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Bọn họ lo lắng nhất chính là điều này.
Quan Ngạo ở Ma Biên, cũng không phải là hạng người vô danh, hắn dũng mãnh thiện chiến, sức khỏe vô song, lên chiến trường cũng vô cùng hung mãnh, ngoại hiệu Cự Linh Thần, hơn nữa hàm hậu trung thực, thường ngày cũng rất tuân theo quân lệnh, có thể nói là một hổ kỵ mà mỗi một vị tướng thủ thành thần quan đều thích, ở trên Ma Biên đã có danh hiệu Tứ Đại Huyền Giáp, cho dù trưởng lão Bát Hoang Thành cũng có nghe nói.
Nhưng cho dù là vậy, cũng không thể ngang nhiên cãi lại quân lệnh.
Càng nổi danh thì càng dễ bị người ta chú ý, lôi ra làm một điển hình.
Bọn họ thậm chí có chút căm giận nhìn về phía Quan Ngạo.
Vị Huyền Giáp Thần Tướng danh chấn Ma Biên này sao lại không có đầu óc như vậy, chẳng lẽ hắn lại không biết quân luật nghiêm minh, cho dù có quan hệ cá nhân với Phương Nguyên, lúc này cũng phải lấy đại cục làm trọng, nghe thấy một câu của Phương Nguyên, lại lập tức không chút nghĩ ngợi trực tiếp đưa ma thủ cho Phương Nguyên.