Chương 1397: Không trao đổi với ngươi (2)
Chẳng lẽ ngay cả một thân quân công của mình, thậm chí là tính mạng của mình cũng không cần nữa à?
Cho dù ngươi là Huyền Giáp Thần Tướng chiến công đầy rẫy, xúc phạm quân luật Ma Biên, vậy cũng phải giết không tha!
Huống chi, hiện giờ muốn truy cứu ngươi còn đường đường là Cửu Trùng Thiên Thái tử điện hạ!
Có điều nghênh đón những ánh mắt vừa oán trách lại vừa lo lắng như vậy, bản thân Quan Ngạo không hề phát giác, dường như không biết là đại họa lâm đầu, lúc này chỉ toét miệng cười, hưng phấn xoa xoa tay, ánh mắt kinh hỉ nhìn Phương Nguyên, bộ dạng không để ý tới gì hết!
- Sao lại giống như đồ ngốc vậy.
Trong lòng Các tu sĩ đều thở dài.
- Ta cũng biết, Quan Ngạo đưa ma thủ cho ta, chính là xúc phạm quân lệnh Ma Biên!
Mà Phương Nguyên lúc này cũng không có biểu hiện gì đặc thù, thấy tất cả mọi người đều là bộ dạng trầm trọng, hắn lại bỗng nhiên cười cười, lộ ra vẻ rất bình tĩnh, nói với trưởng lão Bát Hoang Thành Cổ Thiết:
- Ta có biện pháp nào giúp hắn chuộc tội không?
- Ngươi.
Cổ Thiết trưởng lão nghe thấy những lời này, không khỏi tức giận, hắn vạn lần không ngờ, lúc này Phương Nguyên lại có thể nói thoải mái như vậy, không ngờ hoàn toàn không coi chuyện này ra gì, không nhịn được nhìn Cửu Trùng Thiên Thái tử, phẫn nộ quát:
- Phương Đạo Tử ăn nói cho cẩn thận, pháp lệnh Ma Biên như sắt như núi, đã vào Ma Biên, vậy phải kỷ luật nghiêm minh, ngươi nói những lời này, vậy coi pháp lệnh của Ma Biên ta thành cái gì.
- Ta lần đầu tiên đến Ma Biên, nhưng còn quen với pháp lệnh Ma Biên hơn ngươi!
Phương Nguyên cắt ngang lời hắn, quay đầu nhìn về phía nữ tướng Mạc Phi Lưu:
- Bát Hoang Thành Chủ, Bạch Bào Chiến Tiên chính là tôn sư phải không, cũng là thống soái của Ma Biên này, trong pháp lệnh của Ma Biên có viết, hắn có quyền đặc xá cho chiến tướng, cho nên, lát nữa xin Mạc Tiên Tử về thành thương lượng với lệnh sư một chút, xem ta có thể trả giá một số trận thế có trọng dụng đối với trong quân để đổi lấy trừng phạt nhẹ hơn cho Quan Ngạo không!
Nữ thần tướng Mạc Phi Lưu nghe thấy những lời này, thần sắc cũng khựng lại, quát khẽ:
- Việc đặc xá đã ngàn năm không có rồi.
Phương Nguyên lại cắt ngang lời nàng ta:
- Ba mươi sáu đạo Long Hồn được không?
Nữ thần tướng Mạc Phi Lưu đột nhiên hít một hơi lạnh, một câu nghẹn trong họng không nói ra được.
Bát Hoang Thành Cổ Thiết cũng đã biến sắc, thất thanh nói:
- Nhiều như vậy à?
Không biết có bao nhiêu ánh mắt, vào lúc này, đều nhìn lên mặt Phương Nguyên, giống như thấy quỷ.
Người bên cạnh Phương Nguyên cũng đau lòng không thôi:
- Một đạo là đủ rồi chứ?
Mạc Phi Lưu lắc lắc đầu, vội vàng hỏi:
- Ngươi thực sự muốn lấy ra ba mươi sáu đạo Long Hồn để chuộc tội cho hắn?
Phương Nguyên chỉ khẽ lắc đầu, nói:
- Không phải muốn lấy Long Hồn ra chuộc tội, mà là ta lúc ban đầu dã chuẩn bị lấy ra ba mươi sáu đạo Long Hồn để ban cho tướng sĩ Ma Biên, nhưng nếu các ngươi không miễn tội cho Quan Ngạo , vậy ba mươi sáu đạo Long Hồn này ta không cho nữa.
Mạc Phi Lưu ngây ra một thoáng mới hiểu được ý tứ của những lời này, tâm tình kích động.
Nàng ta không chút nghĩ ngợi, nói thẳng:
- Sau khi ta về thành, lập tức đi cầu kiến sư tôn!
Làm xong những việc này, Phương Nguyên mới cười cười, lại quay sang trưởng lão Bát Hoang Thành, nói:
- Cái khác không nói, ma thủ này ta lấy được trước, vậy theo quy tắc đọ sức lần này, có phải vị trí tướng thủ thành Trấn Ma Thần Quan đã thuộc về ta hay không?
Vị trưởng lão Bát Hoang Thành kia nhìn Quan Ngạo, khẽ nhíu mày, trầm mặc một hồi, mới nói:
- Nên là như vậy!
- Vậy thì tốt!
Phương Nguyên gật đầu, sau đó xoay người nhìn về phía Lý Thái Nhất, thản nhiên nói:
- Ngươi có phục không?
Cửu Trùng Thiên Thái tử điện hạ quay đầu nhìn Phương Nguyên, chỉ cười cười, không đáp lại.
- Dù sao ngươi cũng là Cửu Trùng Thiên Thái tử, cho nên ta không thấy được nhiều thứ không vừa mắt trên người ngươi.
Phương Nguyên vẫn nhìn hắn, tiếp tục nói:
- Cho nên ngươi làm nhiều chuyện loạn thất bát tao như vậy, chẳng qua là muốn ngấp nghé Long Hồn trên tay ta, nhân lúc ta vẫn chưa đứng vững, cho nên trước tiên điều Quan Ngạo tới, để tiện trao đổi với ta?
Sắc mặt Lý Thái Nhất vẫn thản nhiên, không muốn trả lời vào lúc này.
- Nhưng ta vì sao phải trao đổi với ngươi?
Phương Nguyên lại vẫn nói từng câu từng chữ, lọt vào trong tai mọi người, thanh âm của hắn rất bình tĩnh, lại giống như ẩn chứa sự chê cười vô biên:
- Dù sao, Ma Biên cũng có nhân vật tuyệt thế như Bát Hoang Thành Chủ Bạch Bào Chiến Tiên, cho dù ta phải trao đổi, cũng là tìm hắn, ngươi có ngông cuồng tới mấy, cũng chỉ là một Thái tử một ngàn năm trăm năm mà thôi, mấu chốt nhất là...
Sắc mặt Lý Thái Nhất lạnh lùng, nhìn về phía Phương Nguyên:
- Là thế nào?
- Đến Ma Biên, không nghĩ tới lập chiến công, dựa vào bản sự mà nói chuyện, lại muốn làm những chuyện bàng môn tà đạo này.
Thanh âm của Phương Nguyên bỗng nhiên trầm xuống, điềm nhiên nói:
- Nếu không có chí tiến thủ, qua một ngàn năm trăm năm nữa, ngươi cũng vẫn chỉ là một Thái tử!
- Lớn mật!
- Thật quá đáng, không ngờ dám nói những lời vô tri như vậy!
Tiếng quát khẽ một tiếng của Phương Nguyên vừa ra khỏi miệng, trong sân đột nhiên như ong vỡ tổ, bất kể là nữ thần tướng Mạc Phi Lưu, hay là trưởng lão Bát Hoang Thành Cổ Thiết, cùng với trưởng lão Tiên Minh đều biến sắc, mà lão âm thị, mấy vị Trận Sư, cùng với mấy lão tu vẫn không mở miệng nói chuyện ở phía sau Cửu Trùng Thiên Thái tử lại giống như bị lửa đốt, biểu cảm vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, đều đứng lên, thanh sắc câu lệ, trực tiếp chỉ vào mũi Phương Nguyên mà quát lớn.
Mà khi quát mắng Phương Nguyên, cũng đều vừa kinh vừa sợ nhìn về phía Cửu Trùng Thiên Thái tử.