Chương 1405: Bốn đại sự (1)
Thấy đã vào sâu trong Ma Biên hơn hai vạn dặm, Phương Nguyên vẫn không định quay về, Phong Ly Trường càng lo lắng, không nhịn được nói:
- Nơi này có khả năng tồn tại ma vật Vương cấp, trong những ma vật này, có con phản ứng cực kỳ linh mẫn, có con căn bản không phải pháp lực có thể ngăn cách chúng phát giác khí cơ của người sống, vạn nhất bị chúng nhìn thấu hành tung, xông tới, chúng ta chỉ sợ cũng rất khó giết ra khỏi vòng vây!
Phương Nguyên gật đầu, vừa định lên tiếng, bỗng nhiên mắt sáng lên, nói:
- Nơi đó hình như có bảo dược.
Mọi người theo ánh mắt hắn nhìn lại, quả nhiên thấy trong một khe núi, có bảo quang lờ mờ nhấp nháy, cực kỳ chói mắt trong Hắc Ám Ma Tức dày đặc này, khi Phong Ly Trường vừa định khuyên, Phương Nguyên sớm đã cùng đám người giao long trực tiếp lướt tới.
- Gừ.
Vừa tới gần, liền nghe thấy một trận hung phong, lại có một con Hủ Hổ ma vật hùng tráng xảy ra.
Phong Ly Trường hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau.
Nhưng cũng không chờ hắn tế ra pháp bảo, Quan Ngạo đã bước lên một bước, đập cho Hủ Hổ Ma Vật đó thành bột phấn.
Phương Nguyên thì căn bản không thèm để ý, chỉ ngồi xuống trong khe núi, quan sát kỹ càng, quả nhiên thấy trong đây mọc một gốc bảo dược, sinh khí nồng đậm, cực kỳ linh động, có thể thấy được dược tính cực tốt, nhất là ở nơi tĩnh mịch hoang vắng, Hắc Ám Ma Vật tràn ngập này càng vô cùng dễ thấy, nhìn quả thực trên cây đã chín, Phương Nguyên thuận tay hái xuống, để trong lòng bàn tay quan sát.
Quả vừa rời gây, bảo dược đó lập tức héo rũ, hóa thành một trận khói xanh.
- Chuyến này rất đáng giá.
Phương Nguyên quan sát một lúc, liền chậm rãi đứng lên, thuận tay đưa dị quả cho Quan Ngạo, Quan Ngạo tiếp nhận, một ngụm nuốt xuống, Bạch Miêu trên vai Phương Nguyên và giao long bên cạnh đều theo bản năng nhìn hai người bọn họ.
- Cái này...
Phong Ly Trường vừa định lên tiếng, bỗng nhiên biến sắc, nhìn về phía nam.
Vừa nhìn một cái, lập tức biến sắc, lại thấy xa xa hắc phong vu vít, có bốn năm bóng ma từ sâu trong Hắc Ám Ma Tức hiện lên, mang theo một cỗ khí cơ khiến người ta sợ hãi, chậm rãi bao vây khe núi chỗ bọn họ.
- Không ổn, kinh động những ma vật đó đó rồi, tôn thượng đi mau, có mạt tướng ở đây đoạn hậu cho ngài!
Phong Ly Trường kinh hãi, rút ra hai thanh đại đao hai thanh, chắn ở trước người Phương Nguyên.
Nhìn bộ dạng kinh hoàng của hắn, mấy người bên cạnh đều có chút kinh ngạc.
- Ngươi đi ra sau đi!
Quan Ngạo rút đại đao, tiến về phía trước.
Nhìn một thân khí hung hãn của Quan Ngạo, Phong Ly Trường có chút xấu hổ thu hồi trường đao màu máu, sau đó lui lại mấy bước, hắn tư lịch già dặn, tu vi cũng không yếu, nhưng so với Quan Ngạo có danh Cự Linh Thần trong Tứ Đại Huyền Giáp, vẫn kém một chút.
- Thằng nhãi tránh ra.
Giao long đĩnh đạc hô to, cởi quần cộc, sau đó quẫy đuôi, trong cuồng phong gào thét, hiện ra nguyên hình dài hơn trăm trượng, một thân hung khí cuồn cuộn, so với Hắc Ám Ma Vật đang chậm rãi tới gàn thì còn đáng sợ hơn.
Quan Ngạo quay đầu nhìn giao long, thầm ước lượng, liền ủ rũ lui ra sau.
- Lão nhân ta đánh nhau cũng không dễ dàng gì, sau này nên cho ít đồ ngon bồi bổ.
Giao long cẩn thận cất quần cộc đi, muốn lao lên động thủ.
Lúc này, Bạch Miêu ngồi xổm trên vai Phương Nguyên bỗng nhiên nhẹ nhàng "Meo meo" một tiếng, từ trên vai Phương Nguyên nhảy xuống.
Giao long lập tức có chút bất đắc dĩ, nói:
- Được rồi, vậy ngươi lên đi.
Nhìn mấy người này nhường đi nhường lại, cuối cùng không ngờ tặng cơ hội xuất thủ cho Bạch Miêu, mắt Phong Ly Trường trợn tròn.
Thật sự không biết nhóm người này cứ muốn khi dễ một con mèo làm gì.
Có điều ngay sau đó, một màn khiến hắn ngạc nhiên hơn liền xuất hiện, mắt thấy những Hắc Ám Ma Vật đó lạnh lẽo mà đến, khí cơ của bọn họ lại dẫn động ma vật chung quanh, quả thực giống như thủy triều hội tụ tới, vây bọn họ ở trung tâm, nhưng nghênh đón hung thế đáng sợ bực này, con Bạch Miêu có chút béo mập đó lại hoàn toàn chẳng buồn để ý tới ma vật chung quanh, chỉ ngẩng đầu ưỡn ngực, giậm bước chân nhỏ tao nhã thong dong, chậm rãi chạy ba vòng quanh mấy người bọn họ, sau đó trong thiên địa, tất cả đều biến hóa.
Trước mắt giống như xuất hiện một thoáng hắc ám, ý thức giống như bị xé ra, hoặc giống như chìm vào sâu trong mộng, từ từ tỉnh lại, khi nhìn về phía chung quanh, đã hoàn toàn không thấy ma vật rậm rạp vây quanh trước đó, lại đến một ngon núi xa lạ mà hoang vắng, nhìn thì vẫn ở trung tâm Ma Biên, chỉ là không biết đã cách chỗ vừa rồi mấy ngàn dặm.
- Đây làgì?
Phong Ly Trường cả kinh trố mắt, cả người giống như choáng váng.
Cho dù Quan Ngạo và giao long cũng ít nhiều cảm thấy mới lạ, tấm tắc nhìn hoàn cảnh chung quanh.
Mà Phương Nguyên thì gật đầu, vô cùng hài lòng, bản sự của Bạch Miêu này hắn đã sớm đoán được, cũng kiến thức mấy lần, nhưng thể nghiệm chân thật như vậy vẫn là lần đầu, thấy Bạch Miêu đã lại nhảy tới trên vai mình, lười biếng nằm xuống, hắn liền vươn tay ra xoa đầu nó để tỏ ý cảm tạ, nhưng Bạch Miêu không chút khách khí gạt tay hắn ra.
- Tiếp tục đi!
Phương Nguyên đành phải ra vẻ bình tĩnh nói với người khác, che giấu sự xấu hổ của mình.
Mọi người liền đi theo hắn, ở trong lòng Ma Biên tiếp tục di chuyển, hoặc là đo đạc địa hình, hoặc là thu thập bảo dược, hoàn toàn không cố kỵ, càng đi càng sâu, có điều Phong Ly Trường lại yên tâm rồi, có một con Bạch Miêu thần dị như vậy, trên chiến trường Ma Biên này, đại bộ phận hung hiểm đều không còn là hung hiểm, ngẫu nhiên có mấy con ma vật lao tới, bằng vào thực lực của bọn họ cũng có thể thuận tay chém chết.
Như vậy bọn họ ở trên Ma Biên xem xét mấy ngày, cho tới ba ngày sau, Phong Ly Trường nói với Phương Nguyên, phải về một chuyến, dù sao vừa tiếp nhận chức tướng thủ thành, lập tức rời quan ba bốn ngày, ảnh hưởng rất không tốt, Phương Nguyên mới quay về.