Chương 1406: Bốn đại sự (2)
Lúc về thần quan, chỉ thấy trong Trấn Ma Quan, vẫn náo nhiệt như trước, hai vị lão Trận Sư cơ hồ bị những người tới cầu trận pháp tâng bốc lên trời, cười ha ha đắc ý, ai nấy nét mặt sáng rực, nếp nhăn trên mặt già cũng vơi đi nhiều.
Phương Nguyên tất nhiên mừng rỡ để hai người bọn họ tiếp tục, đỡ mất thời gian của mình, cũng chỉ nhìn lướt qua, liền đến tiên điện, lúc này mới phát hiện, trừ những người tới cầu trận thế ra, còn có thêm mấy vị khách nhân đặc biệt, Bát Hoang Thành Cổ Thiết trưởng lão, cùng với hai vị lão Trận Sư, còn có nữ thần tướng Mạc Phi Lưu, đều chờ ở đây từ lâu.
- Phương tướng quân, ngươi khiến chúng ta chờ đến lâu.
Mạc Phi Lưu cười khổ, nhìn về phía Quan Ngạo sau lưng Phương Nguyên:
- Đừng quên vị Huyền Giáp Thần Tướng Cự Linh Thần sau lưng ngươi, trên danh nghĩa vẫn là đang chịu tội, tuy sư tôn đã đáp ứng chính miệng đặc xá, nhưng dù sao vẫn chưa hạ chiếu, cho dù ngươi là chủ tướng không tuân theo luật nhốt hắn vào đại lao, ít nhất cũng phải chú ý một chút ảnh hưởng, đừng dẫn hắn đi loạn chung quanh được không?
- Mấy thứ trên hình thức, quan tâm làm gì?
Phương Nguyên cười cười,, nấu cho họ một chén đan trà, sau đó nói:
- Các ngươi tới đây chờ ta là để...
Mạc Phi Lưu và Cổ Thiết trưởng lão nhìn nhau một cái, vẫn do Cổ Thiết trưởng lão mở miệng nói:
- Lần này tới đây, một là để cám ơn Đạo Tử đã hiến Đại Viên Nhược Khuyết Trận cho Ma Biên, giúp tướng sĩ thần quan ta ngăn địch, tất cả công đức đều đều ở chỗ này, hai cũng là cố ý tới đưa chiếu, mười ngày sau chính là ngày chính thức sắc phong Đạo Tử thành Trấn Ma Quan thần tướng, mong Đạo Tử sớm chuẩn bị!
- Ta đã là Trấn Ma Quan thần tướng, còn cần làm chuyện hình thức này à?
Phương Nguyên trước tiên tiếp nhận phong tiên thiếp, lại thấy bên trên viết là vì mình đã dâng ra Đại Viên Nhược Khuyết Trận, cho nên Bát Hoang Thành cùng với Tiên Minh đều khen thưởng mình, hiện giờ mình đã chủ tướng của thần quan, không thể thăng chức thêm, bởi vậy phần thưởng lần này đều là một số tài nguyên pháp bảo, đối với hắn mà nói, là có cũng được mà không có cũng không sao, cũng là mười vạn công đức của Tiên Minh thì rất bắt mắt.
- Nghi thức nên có thì vẫn không thể thiếu được!
Cổ Thiết trưởng lão cười cười, nói:
- Mười ngày sau, chúng ta ở Bát Hoang Thành đợi tiên giá!
- Được rồi, ta sẽ tới!
Phương Nguyên gật đầu, nói:
- Còn có chuyện gì khác không?
Một câu hỏi cho sắc mặt Cổ Thiết trưởng lão và Mạc Phi Lưu đều có chút xấu hổ.
Hai người nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn là Cổ Thiết trưởng lão da mặt dày hơn, cười khan một tiếng, nói:
- Vậy Long Hồn...
- Ồ, thì ra các ngươi là nói cái này!
Phương Nguyên lập tức tỉnh ngộ, mỉm cười một tiếng.
Ánh mắt Mạc Phi Lưu trở nên có chút u oán, thầm nghĩ ngươi đã dẫn theo Quan Ngạo chạy khắp nơi, lại quên lời hứa của mình à?
- Long Hồn ở trên tay ta, tùy thời có thể dâng cho Bát Hoang Thành!
Phương Nguyên trực tiếp mở miệng nói, Cổ Thiết trưởng lão và Mạc Phi Lưu nghe vậy đều kích động, sau đó liền nghe hắn lại nói:
- Chỉ có điều, Long Hồn thì ta có thể cho Bát Hoang Thành, đây cũng là chuyện ta lúc ban đầu đến Ma Biên đã nghĩ kỹ, nhưng trên phân phối Long Hồn, lại phải để ta thương lượng với Bát Hoang Thành, mà nguyên tắc phân phối này, hy vọng các ngươi có thể cân nhắc kỹ một chút, sau đó thì cho ta câu trả lời.
Phương Nguyên vừa nói vừa giơ tay viết xuống mấy hàng chữ trong không trung.
- Cho yếu không cho mạnh!
- Cho nhỏ không cho lớn!
- Cho trẻ không cho già!
Đầu ngón tay lướt qua, chữ viết bồng bềnh trong không trung, kéo dài không tiêu tan.
Cổ Thiết trưởng lão và Mạc Phi Lưu lập tức cau mày, đọc kỹ, không lập tức lên tiếng hỏi.
Qua một lúc, Mạc Phi Lưu mới quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, nói:
- Vì sao ngươi lại định ra nguyên tắc này?
Phương Nguyên trầm mặc một lúc, vẫn nói ra những lời hắn đã nói với Vong Tình Đảo lão tổ tông:
- Để cam đoan những người này sẽ không sinh ra dư địa tư tâm, cũng để đảm bảo bọn họ sẽ ngay lập tức xuất hiện ở chiến trường chống đỡ đại kiếp!
Mạc Phi Lưu nghe vậy, lập tức giật mình, trong lòng dường như có chút cảm khái.
Một lát sau, nàng ta mới nói:
- Mỗi một vị đệ tử của Bát Hoang Thành đều sẽ ngay lập tức xuất hiện trên chiến trường đại kiếp!
Phương Nguyên nói:
- Cho nên ta mới nguyện ý giao ra ba mươi sáu đạo Long Hồn!
Ngừng lại một chút, hắn lấy một đạo ngọc giản, nói:
- Chỉ có điều, tín niệm là tín niệm, thực tế là thực tế, tín niệm sẽ thay đổi, mà ta không muốn nhìn thấy những biến hóa này, cho nên trong mấy ngày nay, ta đã nghiêm túc nghĩ tới chuyện phân phối ba mươi sáu đạo Long Hồn này, tất cả tính toán đều ở trong ngọc giản này, mong ngươi giao cho Ma Biên Thống Soái, xin hắn đọc cho kỹ.
Ánh mắt Mạc Phi Lưu nghiêm lại, tiếp nhận ngọc giản, sau đó ném một ánh mắt dò hỏi về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên nói:
- Ngươi có thể xem!
Mạc Phi Lưu cũng không khách khí, lời một đạo thần niệm vào trong đó.
Một lúc sau, nàng ta bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút ngưng trọng, nói:
- Ngươi thực sự muốn làm như vậy à?
Phương Nguyên gật đầu.
Mạc Phi Lưu nói:
- Điều này có lẽ sẽ khiến Ma Biên dẫn tới một hồi thay đổi lớn!
Phương Nguyên nói:
- Thay đổi cũng chưa chắc là chuyện xấu!
Mạc Phi Lưu trầm mặc, một lúc mới nói:
- Ta sẽ tự tay giao ngọc giản này cho sư tôn!
Phương Nguyên gật đầu, nói:
- Thế đủ rồi!
Nói xong, không khí lộ ra có chút áp lực, Phương Nguyên đã hết lời, cũng không nói nữa, trực tiếp bưng chén trà, Mạc Phi Lưu và Cổ Thiết trưởng lão tất nhiên cũng không thể không hiểu ý hắn, đành phải đứng dậy cáo từ.