Chương 1463: Đuổi Tận Giết Tuyệt (2)
...
Nhưng cũng ở trong giây phút Phương Nguyên chắc chắn phải chết, đột nhiên tình thế thay đổi.
Thời điểm Thần Lôi đáp xuống trước người Phương Nguyên, phía dưới Bát Hoang thành chợt nổi lên dị biến, một trăm linh tám cái thẻ trúc đan dệt bay múa, giống như là xe chỉ luồn kim, thế mà ở trong Bát Hoang thành, dẫn động vô số trận quang đáng sợ ngưng thực giống như sợi tơ, sau đó đan dệt thành lưới, nghênh đón về phía giữa không trung, ở thời điểm trước khi Thần Lôi rơi xuống, ngăn cản trước người Phương Nguyên...
Bát Hoang thành, vốn là một trong bảy đại thánh địa, cho dù mỗi ba ngàn năm phải trùng tu một lần, thì đại trận bố trí ở nơi này, cũng đều là thế gian vô lượng, phần lớn là do cao nhân Dịch Lâu tự tay bố trí, năng lực phòng ngự có thể xưng là vô song, vừa rồi nhị đệ tử Bạch Bào Chiến Tiên Tần Vô Nhai trấn thủ Bát Hoang thành, đã từng nghĩ tới có nên vận dụng đại trận, trấn áp hai vị Đạo Tử thánh địa tiến hành đại chiến trên thành hay không.
Nhưng ngại thân phận hai người này, nên hắn mới không làm như thế.
Nhưng hắn không nghĩ tới, bản thân mình không vận dụng, thế mà đại trận bên trong Bát Hoang thành, bị người chủ động dẫn ra.
Một trăm linh tám cái thẻ trúc kia vẽ ra vô số quỹ tích huyền diệu, thế mà khiến cho đại trận Bát Hoang thành cho mượn một phần lực lượng, trực tiếp dẫn nó tới giữa không trung, vô cùng thuận buồm xuôi gió, nghênh đón Thần Lôi trong không trung!
Dưới Bát Hoang thành, có không biết bao nhiêu biết trận thế, con mắt đều trợn tròn.
Lấy một trăm linh tám cái thẻ trúc làm vật dẫn, dẫn động trận thế Bát Hoang thành nghênh địch, chuyện này cần suy tính đáng sợ cỡ nào, mới có thể trong nháy mắt tìm tới quỹ tích vận chuyển của đại trận Bát Hoang thành, sau đó dẫn chúng nó ra, chỉ có hai cách giải thích, hoặc là năng lực thôi diễn của Phương Nguyên quá kinh khủng, hoặc là hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng, chỉ đợi đến lúc này mới thi triển ra mà thôi, bất kể là cách nào, hắn cũng thật đáng sợ.
Đương nhiên bọn họ không biết sự thật.
Vì sự thật là Phương Nguyên biết cả hai...
...
...
Hiện tại bên ngoài Bát Hoang thành ba ngàn dặm, đang có bốn con phi hạc, kéo theo một cỗ xe ngựa phong cách cổ xưa lăng không bay đến, trong xe ngựa có một lão giả già rồi nhưng vẫn tráng kiện, trên người mặc một bộ quái bào cũ nát, không biết lão cảm nhận được cái gì, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên, ngón tay nhẹ nhàng bấm một lát, sau đó cười ha ha, khen:
- Tuyệt!
...
...
- Rắc rắc
Tai tiếng oanh minh liên tiếp vang lên, Thần Lôi và một bộ phận đại trận Bát Hoang thành đụng vào nhau.
Một mảnh lôi vân màu tím, nổ tung trên Bát Hoang thành, nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh, nhìn giống như trên không Bát Hoang thành bỗng nhiên nở rộ một đóa pháo hoa to lớn, có vô số lôi ý, thuận theo trận quang truyền ra tứ phương, biến mất không thấy gì nữa.
Vào lúc này toàn bộ Bát Hoang thành, không nhúc nhích tí nào.
Ngay cả tu sĩ Đại Thừa tới, cũng chưa chắc có thể một chưởng hủy đi đại trận Bát Hoang thành, càng không nói tới nửa bước Hóa Thần?
Lý Thái Nhất tuyệt đối không ngờ sẽ xảy ra biến hoá này, sắc mặt tái nhợt, bước chân lảo đảo, lùi về phía sau mấy bước, tâm thần bất ổn, trạng thái lúc này của hắn, tựa như là một người tích tụ sức lực đi đánh, kết quả lại là một quyền đánh vào trên cây cột, trong lòng vừa sợ vừa giận, càng nhiều hơn chính là bất đắc dĩ, chỉ có thể tạm thời rút lui, sau đó nghĩ một chút biện pháp, lại ngưng tụ sức mạnh đánh tới...
Nhưng Phương Nguyên không có cho hắn cơ hội này, sau khi dẫn động đại trận Bát Hoang thành tiếp một kích kia, hắn cũng đã phi thân lên, bay thẳng đến trước người Lý Thái Nhất, trong tay cầm một đoạn cành khô nho nhỏ, giống như cầm kiếm, chém thẳng về phía Lý Thái Nhất.
Lý Thái Nhất vừa bị đại trận Bát Hoang thành cản lại một kích, giờ đang vận chuyển lại pháp lực, tự nhiên có sơ hở, trong lúc nhất thời không cách nào ngưng tụ ra nhiều pháp lực, thân hình càng có chút lảo đảo, không cách nào kịp làm ra phản ứng, nhưng hắn cũng rất quyết đoán, nhanh chóng ngưng tụ Thần Lôi chi lực còn sót lại kéo tới trước người, hình thành một mảnh lôi vân, còn bản thân thì rút lui ra ngoài.
Chỉ cần có thể ngăn cản Phương Nguyên nửa hơi thời gian, hắn sẽ chuyển bại thành thắng!
Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, thứ Phương Nguyên nắm trong tay mặc dù không phải kiếm, chỉ là một nhánh cây, nhưng lúc này nhánh cây kia so với kiếm càng tốt hơn, thẳng tắp chém tới, thế mà trong nháy mắt liền đâm xuyên qua đám lôi vân còn sót lại, chém tới trước người hắn.
- Xùy...
Phía trên nhánh cây có kiếm ý tung hoành, trong nháy mắt chém ra trên trán Lý Thái Nhất, một vết vết thương đáng sợ.
May mà không phải là kiếm thật, nếu không lúc này đầu đã nát.
Vết thương của Lý Thái Nhất không sâu, nhưng hắn lại kinh hoảng, nghẹn ngào kêu to, pháp lực vừa mới ngưng tụ được lại tan ra, lúc này nhánh cây trong tay Phương Nguyên đã sụp đổ, có điều hắn đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, hắn mạnh mẽ kéo Thất Bảo Lôi Thụ trên đỉnh đầu Lý Thái Nhất xuống, sau đó đánh một chưởng lên lồng ngực Lý Thái Nhất...
- Phốc...
Không biết Lý Thái Nhất gãy mất bao nhiêu cái xương, máu tươi phun ra, thân hình bay xuống.
Cùng lúc đó trong tay Phương Nguyên đã cầm một thanh Tà Kiếm, đạp trên hư không chạy tới, hung hăng chém xuống một kiếm.
Đuổi tận giết tuyệt!
- Ngươi...
Lý Thái Nhất khàn giọng hét to, vô cùng tức giận.
Chúng tu dưới Bát Hoang thành cũng rất sợ hãi.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, ai ai cũng cảm thấy kinh ngạc.