Chương 1464: Giết Thuận Tay Mà Thôi (1)
Chẳng ai ngờ rằng, tình thế lại nghịch chuyển nhanh như vậy, Phương Nguyên dẫn động đại trận Bát Hoang thành tiếp nhận một kích của Lý Thái Nhất, ngay sau đó xuất thủ vô cùng tàn nhẫn, một tay kéo Thất Bảo Lôi Thụ phía sau Lý Thái Nhất xuống không nói, lúc này lại thêm một chưởng, trực tiếp đánh đối phương trọng thương, quá đáng hơn chính là, đến trình độ này còn không chịu bỏ qua, vẫn muốn hung hăng đi lên, bồi thêm một kiếm...
... Đây chính là thái tử Cửu Trọng Thiên đấy, ngươi coi là đống cát hay sao?
Càng quan trọng hơn chính là, bây giờ bọn họ muốn cứu, cũng không cứu được.
Vừa rồi bọn họ chỉ cố ngăn đám người muốn cứu Phương Nguyên lại, làm sao nghĩ đến, trong chớp mắt người cần được cứu, lại trở thành thái tử Cửu Trọng Thiên, coi như lúc này bọn họ có thể thoát khỏi những người quấn lấy mình, cũng đã không kịp vọt tới trước mặt.
- Không tốt, không kiểm soát được...
Cùng lúc đó, mấy lão quái vật bên trong Bát Hoang thành cũng kinh hãi.
Vừa rồi Phương Nguyên rơi vào tình thế nguy hiểm, bọn họ đã muốn cứu giúp, nhưng phát hiện Phương Nguyên giống như có chút môn đạo, liền muốn nhìn nhiều thêm một chút, nên không ra tay, hai người này tái đấu một hồi, không ngờ tình thế lại biến hóa nhanh như vậy, trong giây lát tính mạng thái tử Cửu Trọng Thiên như ngàn cân treo sợi tóc, bọn họ giật mình, đều vội vã ra tay, bốn năm đạo lực lượng kinh người bay thẳng đến chỗ Phương Nguyên...
- Đến lúc này rồi, còn muốn ngăn ta?
Tâm thần Phương Nguyên căng lên, vẻ mặt tức giận, lắc tay áo một cái.
Trước khi trận ác đấu giữa hắn và Lý Thái Nhất bắt đầu, hắn đã nhận ra bên trong Bát Hoang thành có mấy đạo khí tức không tầm thường, mà chuyện này cũng phù hợp với suy đoán của hắn về Bát Hoang thành, là một trong các thánh địa của thế gian, lại trấn thủ một nơi hung ác như Ma Biên, không có mấy tên Hóa Thần tọa trấn thì làm sao được, nhưng khả năng bọn họ đều giống những lão tu khác, chỉ say mê tu hành, không hỏi thế sự mà thôi.
Hiển nhiên trận chiến giữa hắn và Lý Thái Nhất, đã vượt ra khỏi thế sự bình thường, bọn họ phải quan tâm.
Nhưng nếu ngay từ đầu bọn họ đã không có ra tay ngăn cản, bây giờ muốn ngăn cản, thì làm sao hắn có thể cho bọn họ cơ hội?
Tay áo phất một cái, một trăm linh tám thẻ Tam Sinh Trúc bay múa, trận quang trên dưới Bát Hoang thành lập tức tăng vọt, giống như gợn sóng, ít nhất có ba thành đại thế chi lực bị hắn dẫn ra, vây quanh người hắn, xoay tròn không ngớt!
- Rầm rầm rầm
Vậy mà mấy đạo khí tức mạnh bạo, đều bị đại trận ngăn ở bên ngoài, căn bản không vào được.
- Không tốt, đứa bé này thế mà dẫn động năng lực đại trận ngăn cản chúng ta...
- Quá hung ác quá điên cuồng, ngay cả chúng ta cũng không nể mặt sao?
"..."
"..."
Vài tiếng kinh sợ vang lên, quả nhiên mấy lão quái vật Hóa Thần này, thật sự không làm gì được, tất nhiên lực lượng của bọn họ cao hơn Phương Nguyên rất nhiều, thế nhưng Phương Nguyên lại mượn lực lượng đại trận Bát Hoang thành ngăn cản bọn họ, nên bọn họ cũng vô pháp phá huỷ đại trận bực này...
Chuyện này cũng khiến cho mấy lão gia hỏa bình chân như vại kia, lập tức hoảng hồn.
Lúc này họ mới ý thức được, ban đầu cứ tưởng thế cục một mực nằm trong tay của họ, nhưng thực ra nó không nằm ở trong tay bọn họ.
- ... Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn thái tử Cửu Trọng Thiên vẫn lạc ở chỗ này sao?
"..."
"..."
- Vèo...
Tại thời điểm mấy lão quái vật trọn tròn mắt, Phương Nguyên đã hung hăng chạy tới trước người Lý Thái Nhất, Tà Kiếm trong tay chém ra vô số ánh sáng, ngàn vạn yêu linh cắt hư không thành một mảnh lưới rách, bao phủ đến trước mặt Lý Thái Nhất.
- Ngươi dám...
Lý Thái Nhất liều mạng gào thét, đúng lúc này áo bào màu vàng mặc trên người, đột nhiên bành trướng, toả ra kim quang chói mắt, hiện lên ở trong hư không giống như một mảnh kim vân, có thể cảm giác được một mảnh thần thánh chi ý ở bên trong, một kiếm kia của Phương Nguyên vốn đã ẩn chứa kiếm ý vô cùng cuồng bạo, nhưng dưới luồng kim vân tăng vọt này, thế mà tan ra như băng tuyết, trong lúc nhất thời không thể chém lên trên người đối phương.
Còn Lý Thái Nhất thì ở trong nháy mắt đó thoát đi ra ngoài, hóa thành một đạo tử quang biến mất.
- Xuy xuy xuy
Kiếm ý của Phương Nguyên xoắn một cái, mảnh kim vân kia bị xoắn đến vỡ nát, tan biến sạch sẽ, ánh mắt quét qua, đã thấy Lý Thái Nhất trốn ra ngoài mấy trăm trượng, sát ý trong lòng cũng bừng bừng tăng lên, nhanh chân đuổi theo, chém ra một kiếm...
- Xùy...
Lý Thái Nhất cảm thấy kiếm ý tập kích, trong lòng vô cùng hoảng sợ, ép ra tất cả tiềm lực, Đế Vương chi tướng lại ẩn ẩn xuất hiện trên đỉnh đầu, cũng trong nháy mắt này, quanh người hắn bắt đầu hiện lên một loại lực lượng không cách nào hình dung, bao lấy toàn thân, ngay cả một thân pháp lực cũng lấy tốc độ không hợp với lẽ thường, ngưng tụ thật nhanh.
- Đây chính là năng lực Cửu Ngũ Thiên Công tu luyện ra được sao?
Phương Nguyên lạnh lùng gầm nhẹ, bất ngờ vung kiếm quét ngang, phía trên Tà Kiếm loé lên ánh sáng đen, đó là một loại lực lượng vô cùng cuồng bạo, không phải chém về phía Lý Thái Nhất, mà là chém về phía Đế Vương chi tướng trên đỉnh đầu Lý Thái Nhất, thừa dịp cái Đế Vương chi tướng kia đang gấp rút thành hình, trực tiếp quấy rối, hai ba lần như thế, đã khiến hư ảnh Đế Vương bị quấy đến tan rã, nhanh chóng rút lui.
Lý Thái Nhất "Phốc" một tiếng, phun ra máu tươi.
Hư ảnh Đế Vương trên đỉnh đầu, nhìn như không có quan hệ đến pháp lực của hắn, nhưng một khi bị xoắn nát, lại lập tức ảnh hưởng đến tâm thần của hắn, cả người hắn trở nên suy yếu, so với vừa rồi Phương Nguyên đánh một chưởng lên ngực hắn còn muốn nặng hơn, trong ánh mắt hắn còn sót lại chút tức giận, hung hăng nhìn về phía Phương Nguyên, nhưng sau khi thấy Phương Nguyên chém ra một kiếm, hướng thẳng về phía cổ của mình...
... Thì chút tức giận kia, liền biến thành tuyệt vọng và hoảng sợ!